Vợ ơi là vợ! - Chương 97

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

- Tôi thì không được sao ? - Đừng bất công nghĩ rằng Vũ Gia Minh bỏ qua khoảnhkhắc dừng lại chuyển động cuộc sống của chính bản thân.
- À không… tại tôi thấy là lạ ! Tôi nghĩ chúng ta nên dời khỏi viện cảnh sát !
- Tùy cô thôi, họ không làm khó đâu ! - anh không hề có ý định tiếp chuyện, đáplại bằng chất giọng cằn kiệm.
- Anh cùng đi chứ ? - chưa lúc nào như bây giờ cô có thể tỏ ra quan tâm tới sựhiện diện của kẻ nam giới một cách chân tình mà không ngại ngùng trong xưng hô.
- …
Anh rít một hơi ngắn, không nói. Đôi mắt gom những nuối tiếc về một hoài bão xavời. Thay câu trả lời bằng việc im lìm.
- … Thực ra tôi đã từng mơ ước trở thành nữ cảnh sát bắt ςướק đấy ! Nhưng đếnngày hôm nay thì… rút lại rồi ! - Anh cần một người bạn để giãi bày chăng,ngoài cái bóng nắng trơ trọi thì vẫn còn có người kề bên. Khả Vy không phảingười luôn lạc quan nhưng cũng không đành chứng kiến người khác bi ai.
- Không phải cảnh sát ai cũng tồi tệ như họ ! - Anh khẳng khái phát ngôn. Khóemôi chốc lát mỉm cười rồi yên vị mím chặt. - Chúng ta về thôi, tôi sẽ chở cô vềtận nhà ! - Năm tháng qua anh đã bỏ lỡ một đam mê để bây giờ chỉ có thể thíchthú cười trong nỗi mong mỏi.
- Tôi nghe người ta nói… tôi may mắn được một chú cảnh sát cứu khi gia đình xảyra chuyện… ! - Trải lòng mình, Khả Vy không hy vọng tìm được sự đồng cảm từ đốiphương, cô chẳng muốn đi đâu nữa, cần một người thấu hiểu cảm giác cô quạnh.Nhưng nhân cách của con người thật đáng sợ, cô thất vọng vì màu áo lính phục vụtổ quốc.
- … Vậy sao ?! - Anh đút tay túi quần, tỉnh queo thong dong bước đi như vừa mớinghe một câu nói hết sức nhạt nhẽo.
- Này, cái thái độ của anh thật đáng ghét ! Có ai nói với anh rằng anh là kẻngàn dở và đáng ghét nhất thế gian này không ? - Khả Vy cố nén hơi thở trongⱠồ₦g иgự¢, hai tay siết chặt. Để nói ra những dòng tâm sự về quá khứ thật khó,bởi không muốn thù hằn với tên này, bởi đặt một niềm tư tưởng u buồn đồng cảm,ấy thế mà không hề được lắng nghe.
- Có ! - Anh dừng lại, đứng ngang hàng, đặt góc nhìn về phía cô, hơi nghiêngđầu.
- Hừ, đúng là không biết tại sao anh chồng tôi lại chơi được với anh ! - Khả Vykhoanh tay bực dọc, quay gót chân về hướng cửa.
- Cô nói chứ ai ! - Vũ Gia Minh chỉnh lại vạt áo, cười khiêu khích.
Khả Vy chỉ biết mím môi hằm hằm nhìn lại. So với ông chồng trẻ con, thì kẻ nàynguy hiểm và khó lường hơn nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc