Khả Vy lên lầu thay đồ, mất mười lăm phút cô trở xuống. Trong nhường ấy thờigian, Lạc Thiên chống cằm nghĩ rằng cô giận dỗi mình, có khi nào vì đã tranhcông ςướק vị trí người đầu bếp trước mặt Trần Hùng và Tuấn Kiệt.
- Tôi đi đây !
Khả Vy chỉ vọng lại một tiếng rồi mất hút, cô làm ra vẻ gấp rút để tăng thêmtính phớt lờ anh. Đôi khi người ta muốn có được sự chú ý của người khác bằngcác hành động muốn tránh xa họ, và đến ngày hôm nay dường như cô đạt được điềuấy. Lạc Thiên quả nhiên tức tối, anh chạy theo tận ra cổng với chiếc áo balorộng thùng thình và quần sọc xanh xám. Từ xa đã thấy một chiếc xe bóng loángđứng chờ :
- Khả Vy, cô ở lại cho tôi !
- A ! Lạc Thiên à, cho anh mượn Khả Vy của em một lát nhé ! Anh cần lời giảithích của cô ấy ! Chào em ! - Lạc Trung mở cửa cho Khả Vy rồi lên xe đi ngay,anh không muốn để người đẹp chờ đợi lâu.
Còn Lạc Thiên, ngoài việc lẩm nhẩm khó chịu, anh còn biết làm gì hơn. Ít ra thìđó là Lạc Trung, nếu là một người đàn ông nào khác thì cô ૮ɦếƭ với tôi ! Chắclà anh trai muốn nhờ vợ mình lập luận mối quan hệ Lạc Thiên Lạc Trung đây mà !
*
Trên xe, Khả Vy mỉm cười trước thái độ ra tận cổng tiễn người thân của chồng,kể ra hắn cũng… dở hơi.
- Phiền em nhé, em nói giúp anh về số phận của cái tên Lạc Thiên, hôm ấy anhhoàn toàn vào thế bí nên…
- Dạ, anh yên tâm em sẽ nói cho chị ấy hiểu.
Đúng như dàn xếp, Phi Hàm ưng thuận chờ đợi người đến. Vẫn là khuôn mặt hômnào, trong trang phục lịch lãm của một đức ông Lạc Trung đã phá vỡ khẳng địnhvề cái tên. Khả Vy không cần nói nhiều, Phi Hàm không cần thiết phải nắm kếhoạch hoán đổi, cô tự đặt một vé mời cho chàng trai này trong thâm tâm. Trị giácủa chiếc vé đó có thể là vô giá, nơi một tình yêu độc quyền đâm hoa kết trái.
- Phù ! - Vũ Gia Minh thoát ra từ cửa sau của hộp đêm, thở mạnh. Anh chỉ giúpđược bạn đến đây thôi, phần còn lại nên để Lạc Trung tự lựa chọn phương thứccủa riêng mình.
Khả Vy nối gót, tầm này về chắc Lạc Thiên sẽ không nói muộn. Trong sảnh vũtrường sắc màu u ám là thế, lác đác các nhân viên dọn dẹp thế mà thế giới bênngoài trong lành quá. Cô cầm hộ Gia Minh một chiếc túi mà khi nãy lúc theo rangoài có một người bịt khẩu trang mặc đồ lễ tân nhờ chuyển giúp. Chỉ dừng lạichút thôi mà anh đi nhanh quá, hớt hải theo, khi đến gần nơi anh đứng thì thấycó một vài người chờ sẵn, trực chờ để bắt tay anh.
- Vũ Gia Minh, nhân viên nhờ tôi đưa anh cái này ! - hả Vy thở dốc, vịn thànhtường nghỉ ngơi, tay còn lại giơ lên cầm túi xách.
- Cút về đi, tôi không quen biết cô !
Trừ tấm lưng to lớn vững vàng tĩnh lặng của anh, âm thanh của câu nói nghe mớinặng nề và dứt khoát làm sao. Nếu như mọi lần cô sẽ ném chiếc túi về phía anhvà bỏ đi thật, nhưng dự cảm cho cô sự phá đoán khác. Đúng thật bất ngờ trướcnhững lời phũ phàng ấy, Vũ Gia Minh trong hiểu biết của cô là người không biếtđối nhân xử thế, mà lúc này, có lẽ đôi mắt sau mái tóc kia mới có câu trả lời.Để rồi có một giọng nói khác vô tình:
- Vũ Gia Minh, anh bị bắt vì tội tàng trữ chất Mα túч !