- Ọe ! Khi*p quá ! Cái thế gì thế này ! Kinh tởm đến tận già !
Miếng thịt ngay lập tức bị chặn ở cơ quan vị giác, các đầu dây thần kinh liêntục gửi tín hiệu về trung khu phân tích thần kinh. Theo phản xạ, Trần Hùng vàTuấn Kiệt phỉ nhổ cái thứ « rác rưởi » - thành quả lao động của người khác.
*
Tại phòng số 27, tầng một của bệnh viện Thái Thịnh…
- Xin chúc mừng quý bà, thai nhi đã được hai tháng tuổi và phát triển bìnhthường, khi lớn lên cháu sẽ trở thành một quý ông lịch lãm !
Vị trưởng khoa sản trực tiếp tiến hành siêu âm cho thai phụ, ông làm đúng tráchnhiệm của một lương y nên không thể biết niềm vui ẩn sau đôi mắt của người phụnữ mang trong mình dòng máu « tương lai » nhà họ Cao. Nghịch lí rằng, chính anhtrai của thai nhi này còn lớn tuổi hơn cả mẹ bé, và bé sẽ có một chỗ đứng nhờngười anh đó.
*
Quán bar sáng thứ hai là thời gian nghỉ ngơi của hầu hết đội ngũ nhân viên. VũGia Minh mới chợp mắt được vài phút, đối với anh cuộc sống về đêm ở thành phốnày quyến rũ hơn ánh ban mai kia nhiều. Anh thích không khí xập xình đầy cám dỗdo chính mình tạo ra, kết thứ nước đỏ trong vị đắng của rượu nho, yêu góc thácloạn của cuộc sống, chính nơi mà mọi thứ trở nên điên cuồng, hoang dã ấy vạchtrần xuồng xã bản chất của loài động vật cao cấp thuộc bộ linh trưởng.
Mỗi người có một cuộc sống riêng, Lạc Trung theo đuổi sự nghiệp của gia tiên đểlại, vị trí phó Tổng được anh lựa chọn và mục tiêu vươn xa hơn. Hay như LạcThiên, Trần Hùng, Tuấn Kiệt cân bằng giữa công việc bộn bề và những cuộc vuinhởn nhơ. Vũ Gia Minh từ bỏ cơ hội ngồi trên tòa thị chính cao sang, chỉ taysai khiến đám nhân viên vận hành guồng máy công việc, anh tìm cho mình mộthướng đi khác mang đậm tính xã hội đen.
Không thể phủ nhận những mặt tích cực của việc hoạt động các quầy rượu, vũtrường, nhưng phần lớn lợi bất cập hại. Vũ Gia Minh tương đồng với nhân tố màuđen đó, điều khiển chuyển động hư hỏng của giới trẻ hiện hành.
Không sai, chính bởi tính chất công việc nên anh luôn gằn mặt và « máu ». Nếukhông, sao có thể tồn tại trên nỗi thất bại của kẻ yếu thế hơn, trừ những ngườianh thực sự coi là bạn, cấp dưới thì luôn nhận lấy lạnh lùng đáng sợ. Nên mộtVũ Gia Minh hài hước, nhẫn nhịn khác hoàn toàn trong giới hạn tưởng tượng củatầm nhìn hạn hẹp.
Phi Hàm hiểu anh đã ca ngợi ai thì người đó thật sự xứng đáng, hay nếu đã có ýtác hợp mình cho chàng trai nào thì hẳn cô quá đỗi may mắn. Anh khuyên giải :
- Tin tôi đi, cái người mặc đồ màu mè hôm ấy là Lạc Trung, vì lí do nho nhỏkhiến anh ta phải đổi tên với em trai.
- Anh nói những lời này liên quan gì đến tôi chứ ? - nhưng phụ nữ luôn tỏ ralàm ngơ.
- Giờ thì chưa nhưng sẽ đến lúc ! Cô thử cho anh ta một cơ hội xem !
- Không, tôi không bao giờ có ý định với đàn ông đã có vợ.
- Tôi đã nói rồi, Khả Vy, cô ta là vợ của cái tên tự nhận mình là anh chồng đó! Hắn mới chính là Lạc Thiên, còn người tôi giới thiệu với cô còn đang độc thân!
Chẳng có sự biện hộ nào hợp lí cho mớ nhùng nhằng lẫn lộn, đàn bà là chúa đanghi. Vũ Gia Minh thở dài một cái, gọi lại cho Lạc Trung đang chăm chăm chiếcđiện thoại lời rất tiếc. Tiếc thật, anh không có cách nào giải quyết mối hiểulầm vì ngay chính anh cũng không hiểu chuyện gì.
Có một chuyên gia tình yêu là chính em trai mình, nhưng Lạc Trung không đời nàokiếm tìm thêm phiền phức, anh chợt nghĩ đến Khả Vy, chỉ cần cô tới giải thích,may ra…
*
Lạc Thiên gối đầu trên thành ghế sofa, duỗi thẳng người như con mèo sưởi nắng.Anh đang đợi cơm sáng. Thật là lạ, kể từ hai hôm nay, mấy lần anh đã định gọiTrần Hùng, Tuấn Kiệt sang chơi, lấy làm dịp bắt con Cáo trổ tài nấu nướng, cúpcung phục vụ mà họ kêu bận hoài, cuối tuần thì có việc ư. Mà họ cũng vô ý, tốihôm ấy cả hai cáo biệt lúc nào mà anh chẳng hay, chỉ biết con Cáo cằn nhằn việcdọn dẹp ghê gớm.
- Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi ! - Khả Vy ra tận phòng ngoài thông báo.
- Ờ ! - Anh chàng vươn vai lười nhác, con Cáo chiều chồng đáo để, tuyệt đốikhông cho vào bếp. - Ăn nào !
- Anh ăn xong cứ để bát đĩa đấy tôi rửa sau, tôi đi đằng này có chút việc !
- Đi đâu ? - Lạc Thiên cộc lốc, có mối quan hệ nào của con Cáo cho phép cô tabỏ rơi bữa sáng cùng chồng để đi.
- Đi đâu hỏi làm gì ? - Lạc Trung không yêu cầu cô phải giữ kín, chỉ là có mộtngọn lửa đâu đó mách bảo cô nên giấu.
- Ơ hay, hỏi để biết ! Cô không được đi, ở nhà ! - Từ trước tới giờ Lạc Thiênchỉ nghĩ phụ nữ chờ đợi mình, không có điều ngược lại, mặt khác, còn có niềmthú vị hơn được ngồi bên cạnh anh được chăng.
Khả Vy chẳng thừa hơi liếc anh lấy một cái, nếu anh có quyền hẹn hò với nàngDương Mẫn thì tại sao cô lại không được phép ra ngoài. Hơn nữa việc cô đi gặpLạc Trung hoàn toàn chính đáng.
- Phải rồi, tấm ga phủ giường của tôi bẩn rồi, cả gối nữa, rèm cửa cũng cầngiặt lại sạch sẽ. Ăn xong rồi cô dọn dẹp một thể đi ! - Để bới việc cho con Cáothì chẳng thiếu, nếu Khả Vy không xen ngang có lẽ mệnh lệnh của thiếu gia nàycòn dài dằng dặc :
- Được thôi, đi về rồi tôi sẽ thực hiện !