- Lạc Thiên à, tôi khuyên thật đấy, để tôi giúp ! - Khả Vy vặn nhỏ bếpga.
- Cô kiểm điểm cách nấu nướng của mình trước khi giáo huấn người khác đi, tôinấu theo cách của Nhược Lam, chỉ có ngon trở nên. Nghe đây, cho nhiều nước vàoninh lên sẽ ngọt thịt !
Ừ, phải rồi, hắn đã tín nhiệm cô ấy như vậy thì ý kiến của mình đâu có giá trị.Mọi thứ của cô ấy đều hơn mình cả. Khả Vy thở hắt, quay trở lại với đám rau bèobọt, tức mình xếp chúng cùng đầu, một nhát dao cắt xoẹt chia đôi thân già và lánon. Việc gì phải tỉ mẩn từng cậng rau đơn lẻ.
Đến món trứng, Lạc Thiên kiếm một tô bát lớn kèm theo mười quả trứng gà. Nhữnggiọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán, lấm thấm tấm áo.
- Vợ !
Trần Hùng và Tuấn Kiệt « tình nguyện » chuyển hướng về phía Lạc Thiên, quan sátcách hành xử của người chồng trẻ tuổi. Khả Vy biết chỉ có bạn ở đây anh mớixưng hô tử tế, vậy thì cũng trước mặt bạn anh cô mới cần thẻ hiện con dâu nhàhọ Cao thế nào.
- Lau mồ hôi trên trán !
Khả Vy lật đật vào nhà tắm lấy chiếc khăn chấm chấm lên khuôn mặt Lạc Thiên.
- Thấm mạnh tay vào ! - Anh dừng việc đôi phút, con Cáo điệu đà quá, có lau cáimặt cho mình thôi mà mãi không xong. Cứ thử không có mặt hai người kia ở đâyxem, có mà cô ta chùi mặt mình kĩ càng như lau sàn nhà thì có.
Lạc Thiên liếc nhìn Khả Vy, anh hơi cong lưng làm thành một đường cong quyếnrũ. Cũng có giọt mồ hôi xuất phát từ vầng thái dương trượt xuống vai áo cô. Xemra việc nấu ăn hằng ngày của chị em phụ nữ không hề dễ dàng chút nào.
- Thôi !
Cô đang thấy mình giống hệt một nhân viên hộ lí, khi cần thì anh gọi, khi khôngthiết thì bảo tránh ra. Cố nhẫn nhịn nào Khả Vy ơi !
Anh tiến hành việc đập vỏ.
- Bụp ! - Quả đầu tiên vừa cầm trên tay đã bị vỡ do nắm quá chặt. Hủy !
- Bụp ! - Quả thứ hai nhẹ nhàng hơn, dùng hai đầu ngón cái tỳ chặt tạo lực nénnứt vỏ, vỡ thành hai mảnh nhưng trứng dây hết ra tay.
- Bụp ! - Quả thứ ba khéo hơn, đập vào thành bát, ưu điểm : khỏe tay, nhược điểm: quá nhanh nhẹn, trứng một lần nữa dính vào tay, bắn lên tạp dề và cổ áo.
- Bụp ! - Quả thứ tư cẩn thận hơn, đập vào thành bát, khắc phục nhược điểmtrên, tuy nhiên địa điểm không thích hợp, trứng không rơi vào lòng bát mà xuấthiện bên ngoài thành.
- Tôi làm mẫu cho ! - Khả Vy lắc đầu, cô đang rửa rau bên cạnh, tiếc hùi hụicho bốn quả trứng gà.
Lạc Thiên rửa tay cẩn thận sau mỗi lần thất bại, sao coi người ta đập trứng dễthế mà thực tế lại khó nhường này.
- Lòng đỏ vỡ rồi ! Thiếu chuyên nghiệp !
- Ít ra thì nó cũng ở trong bát, không như anh ! - Khả Vy lấy thêm quả nữa.
- Thôi đi, để tôi làm cho mà xem, chẳng qua tôi chưa từng thấy truyền hình trựctiếp đập trứng nên không biết làm, giờ coi rồi thì sẽ làm được.
Năm quả trứng còn lại Lạc Thiên cố gắng hết sẩy, không muốn mất hình tượng,chuyên tâm vào việc, dù còn vương lại vài chiếc vỏ trứng nho nhỏ trong lòngtrắng.
Nhìn hắn vênh mặt rõ là ghét, Khả Vy đứng đấy xem, đánh trứng hay nhào lộn ảothuật vậy. Be bét, bê bối, xáo trộn, tùm lum. Hắn đặt tô trứng trước bụng, tayôm lấy như bồng con nít, tay còn lại ngoáy mạnh hết công lực. Đến nỗi mà haingười bạn phải ngao ngán, uể oải trong đợi chờ.
- Anh Thiên, sắp được chưa ?
- Tôi lấy dầu cho vào chảo hộ anh rồi đây !
- Trần Hùng, cậu kéo chị dâu ra ngoài cho anh nào, nhiều lời quá, đừng có tranhcông với đầu bếp !
Phụ nữ đôi khi lằng nhằng vậy đó, cô muốn thử tài nghệ của chồng thì phải đểyên cho tôi làm chứ ! Lạc Thiên đặt chảo lên bếp, sợ bắn dầu nên anh quyết địnhđổ hỗn hợp lòng trắng đỏ trước rồi mới bật bếp.
Theo lệnh của đại ca, Trần Hùng kêu Khả Vy ra bàn ngồi, cả ba chẳng biết làm gìngoài việc chống cằm chờ đợi kim giây nhúc nhích từng bước.
Con Cáo cho dầu khiêm tốn quá, Lạc Thiên tương hẳn một phần tư chai dầu một litvào trên bề mặt trứng tráng. Duy trì mức lửa tối đa. Chừng ba mươi giây có dấuhiệu sôi dầu, anh khom người dàn trải miếng trứng đều quanh diện tích rán. Sựcnhớ ra quên chưa cho súp, đưa mắt về ba đối tượng, dè chừng rồi đứng chắn tầmnhìn, rón rén cầm lọ gia vị. Tại các hạt súp li ti cứ bơi trong dầu ăn nên đổnhiều cho chắc ăn.
- Bộp ! Bộp ! Bộp ! Bộp !
- Ui cha ! Mặt của tôi !
Khi sáu con mắt quay lại thì Lạc Thiên đã ôm trầm lấy dung nhan của mình. Tiếngxèo xèo của chảo trứng vang lên sôi động làm nhạc nền cho không khí. Chả là tayLạc Thiên mỗi lần đập vỏ đều có nước, rơi xuống bát trứng, nay gặp dầu ở nhiệtđộ cao chúng bắn lên như tên lửa. Anh tìm mọi cách hất nước lạnh lên mặt, dátvà xót đồng hành trên làn da bị tổn thương. Tuấn Kiệt ngồi ngoài chạy tới địnhtắt bếp nhưng dầu bắn ra nhiều quá, né mọi đường mà chưa thể thò tay khóa bếp.Trong giây phút đó, Trần Hùng nhanh nhẩu đoảng cửi áo sơ mi phủi ngay lên.Chiếc áo chuyển màu trong giây lát, từ màu trắng trở thành ánh vàng, « ôm ấp »thức ăn ở dưới. Được cái dòng « nham thạch » tạm thời bưng bít.
Khả Vy chỉ kịp thốt lên một tiếng « Ối giời ơi ! » chào thua.
- Đáng lẽ ra nên khóa van ga thay vì tắt bếp !
Trần Hùng và Tuấn Kiệt đi đến ngạc nhiên trước một phương thức quá đơn giản.Bình ga nằm bên dưới, gần với nồi thịt hơn nên sẽ tránh bị bắn dầu. Cả thêm LạcThiên ồ lên một tiếng cảm thán vang trời, thán phục trước sự thông minh củaphái yếu. Tuy nhiên việc đã lỡ, không thể lùi lại thời điểm xảy ra sự cố. Hiệntại chỉ nắm bắt được mùi khét lẹt khinh khủng.
- Khóa van lại nhanh ! - Tuấn Kiệt, Lạc Thiên và Trần Hùng vội vàng cúi xuống,người này nắm tay người kia, chẳng biết ai là người nắm được van của bình ga.Ba bàn tay chắc nịch nhiệt tình muốn ngăn chặn mùi khét. Khổ nỗi ngược chiềukim đồng hồ là đóng ga, họ nhầm mất rồi.
Khả Vy thở dài, nhẹ nhàng nhấn ngón trỏ vào bếp. Ba anh chàng phá lên cườitưởng mình đã tắt được rồi. Đâu còn bị bắn nữa mà phải cần kíp khóa van, tắttrực tiếp trên bếp có phải hơn không. Chiếc áo của Trần Hùng vừa rồi bắt cháy,phừng lên với mùi khét lẹt của sợi cotton, cộng thêm dầu ăn quá là nguy hiểm.Do đó ta có thể đưa ra kết luận : Đừng để ba kẻ đàn ông không có kiến thức vềnội trợ vào bếp.
Mất chừng mười phút không khí lọc trong lành. Trần Hùng là người bị mất của nhưngbình an nhất, còn Lạc Thiên và Tuấn Kiệt thì người đi thay của. Đặc biệt là LạcThiên, mặt anh nổi lên một vài chỗ đỏ do bỏng nhẹ.
Khả Vy đem đồ y tế ra, lấy bông gòn tẩm thuốc mỡ. Xấu hổ kèm theo, Lạc Thiên từchối không để cô sơ cứu, đặt chiếc gương lên bàn mà tự xử. Nhất định không nhờai hết.
- Để em rải thuốc cho ! - Vẫn còn một nạn nhân nữa, Tuấn Kiệt bị thương ở tay,Khả Vy ân cần tránh để cho anh bị đau.
Ngay cả rắc thuốc đàn ông cũng vụng về, Khả Vy vừa động tay vào là Tuấn Kiệtbớt xót hẳn, không hề nhăn nhó như quả táo tàu ai kia. Khả Vy xắn cao tay áoanh lên, mỗi lần chấm bông đều mang cảm giác dễ chịu. Nhìn vết bỏng y như bịong chích, tuýp thuốc sẽ có tác dụng làm dịu vết thương và chóng liền.
- Cảm ơn em nhé ! - Tuấn Kiệt cười cười, chắc hè này phải mặc áo dài tay nhiềunhiều rồi.
- Không có gì ! Anh chỉ cần chú ý vệ sinh chỗ bỏng và bôi thuốc thường xuyên làsẽ khỏi thôi ! À, anh Hùng, để em lấy áo của anh Thiên đưa cho anh mặc !
- Ừ ! Phiền Khả Vy nhiều ! - Trần Hùng mang áo may ô, anh dùng tạm chiếc áokhác của bạn. Anh hơn cô bốn tuổi nhưng vẫn thường gọi chị dâu cho thân thiết.
- E hèm ! - Tuấn Kiệt húng hắng ho, anh giả bộ kêu đau để chiếm lấy sự quan tâmcủa vợ bạn. Hết rồi lại đến Trần Hùng, họ thi nhau tiếp chuyện Khả Vy, để aikia ra rìa.
Lạc Thiên ngồi một mình một góc, soi gương và lẩm bẩm một mình. Đúng là đồ dởhơi, chồng bị thương không lo lại đi chăm kẻ khỏe mạnh. Hai tên kia cũng vô ývừa thôi chứ, mình bị đau nhất mà không thèm hỏi han. Còn nữa, rõ ràng mình mớilà người thân mà cô ta lại ngồi giữa hai tên hám sắc kia à ?
- Trần Hùng ! Lấy cho anh ly nước !
- Em đang thiếu năng lượng đây ! Anh tự đi mà làm !
- Tuấn Kiệt !
- Cậu còn thiếu tôi một bữa cơm đấy ! - Không giúp là không giúp, Tuấn Kiệt trởlại với câu chuyện của mình. Anh và Trần Hùng muốn xem tên bạn chí cốt này chọnvợ hay chọn bạn.
Đời nào con Cáo lấy nước cho mình chứ, Lạc Thiên không đòi hỏi thêm. Buồn bựckinh khủng, ba con người kia đang cười đùa hớn hở, không ai thèm để mắt tớianh.
Nghĩ cũng thấy thương, Trần Hùng dừng cuộc chơi tại đây :
- Thôi thôi, giả chị dâu về cho Lạc Thiên này ! Nói chuyện với chị dâu chán૮ɦếƭ đi, cứ tý tý lại quay sang nhìn chồng chẳng vui tẹo nào ! Còn món thịtnữa, anh Tuấn Kiệt, chúng ta vào bếp coi xem thế nào !
Hai người đứng dậy khiến lớp đệm trên ghế sofa lún xuống. Lạc Thiên ngồi đầughế lấy gương che mặt, lấp ló nhìn người đối diện. Trông anh lúc này kém hoànhảo quá, thì ra con Cáo cũng biết chừng mực đấy.
- Đưa bông đây tôi bôi thuốc cho ! - Khả Vy đứng dậy đi vòng qua bàn sang ngồicạnh, môi mím lại vì khuôn mặt tồi tội của chồng. - Đồ hấp, cái mặt quan trọngnhất phải trị thuốc đầu tiên, anh nhìn xem, mặt anh giờ như bị chứng cá ý !
- Làm sao nào? Phải nhường bạn bè trước ! Có… vợ rồi thì… đẹp trai để… hai tênkia ghen ghét à ! - Lạc Thiên trẻ con đưa mặt cho cô tút tát lại giùm. Anh đãnói không cần thì cô phải tự hiểu ngược lại chứ, lúc rồi lẽ ra phải nằng nặcchăm sóc anh trước.
- Thế á ! - Khả Vy vô cùng nhẹ tay, khoảng cách của hai người lúc này đã xíchlại rất gần.
Về phần Tuấn Kiệt và Trần Hùng, sau khi mở vung nồi thịt ra, nhìn những « cục »thịt không hề đen đen, vàng vàng, chay cháy lấy làm ngạc nhiên. Cứ tưởng thiếugia Thiên gờ m, thì ra cũng mát tay.
- Không đâu, chắc là do vừa rồi tụi mình tắt van ga nên chưa cháy ! - Trần Hùnglắc đầu. Thực ra là nhờ Khả Vy đã cứu cánh Lạc Thiên, cô đã tắt cả hai bếp.
- Giờ cậu có muốn thử không ?
Tuấn Kiệt đưa mắt về cái nồi, cũng muốn coi xem.