Luật giatrưởngBây giờ chỉ còn ba người trong cuộc, địa điểm là căn nhà mang tên Cao LạcThiên. Lạc Trung rầu rĩ đứng ngồi không yên, bồn chồn mà đau lòng :
- Anh thành thật đã làm phiền hai em ! Em dâu, cho anh thứ lỗi !
- Không có gì đâu! Em hiểu mà ! Anh cứ vui lên, em nghĩ Vũ Gia Minh sẽ tìm cáchnói cho Phi Hàm hiểu ! - Khả Vy vặn nắp chai bia chuyển về an uỉ anh chồng.
Lạc Thiên soi cô từ trên xuống dưới, dám nhắc đến tên của Gia Minh à, theo anhphỏng đoán thì cô có liên lạc với hắn ở mức độ mật thiết.
- E hèm! - giật lấy cái mở nắp, anh để ý cô chỉ tiếp bia cho Lạc Trung, còn anhphải tự mình, con Cáo này rất phân biệt chồng với người trong gia đình nhàchồng. Bộ anh hiền dễ bắt nạt ư?
Khả Vy nhìn lại bằng một nửa con mắt, không thèm tiếp chuyện, bỏ qua mọi sự chúý về anh.
Lạc Trung thấy nguy cơ xảy ra chiến tranh cao, anh đành nhận hết về mình.
- Lạc Thiên à, Vũ Gia Minh, cậu ta nhảy cùng Khả Vy xuất phát từ lí do muốngiúp anh! Cậu đừng hiểu lầm !
- Ai thèm hiểu lầm ! Mà anh cũng biết khiêu vũ, cớ gì nhờ hai cái người nghiệpdư vô công dồi nghề này !
- Xin lỗi anh đi, tôi nhảy rất giỏi đấy! Mà ai vô công dồi nghề ? Tôi á, anh cóbiết nghề nghiệp của tôi là phải làm vợ lão Thiên không hả ? - Nói đoạn Khả Vynhận ra sự có mặt của Lạc Trung, cô lấy tay che miệng, mím chặt môi. Cô đượctrả lương đàng hoàng về cuộc hôn nhân này, có việc bán sức lao động, do đó côcó việc làm.
- Nực cười, thế thì nghề nghiệp của tôi là gì ? Ở nhà ngắm cô chắc ! Cái bảnmặt xấu xí ngày nào cũng phô ra cho thiên hạ người ta nhìn ! Mà cô lấy cái váynày ở đâu ra ? Cô có tư cách gì mà vào vũ trường ? - Lạc Thiên vẫn cổ hủ trongchuyện ăn mặc của Khả Vy, váy hai dây, cổ trễ, màu đen bóng, lại còn hợp phápvào được Gia Gia, có khi nào tên Vũ Gia Minh đó mua tặng, anh điên tiết lên,bất chấp Lạc Trung muốn chen ngang - Cô tưởng mình là thiên nga ư, cái tên VũGia Minh chẳng qua ghen ăn tức ở với tôi nên mới tìm cách tiếp cận cô thôi ! -Nếu không bởi lúc đó có Dương Mẫn ở đấy thì anh đã ném cái áo khoác của mìnhbắt cô phải mặc rồi.
- Hừ ! Nhược Lam tặng tôi cái váy này đấy ! Sao nào, tôi còn có một cái ngắnhơn thế này cơ do Lạc Ngôn tặng, bữa tới anh Minh rủ tôi đi thì sẽ đem ra mặc,phải cho bọn họ biết vợ của anh rất đẹp chứ nhỉ ?! - “anh Minh”, Khả Vy tângbốc quan hệ của mình, hắn còn đuổi cô đi chứ mời mọc gì, nhưng phải ra oaitrước mặt chồng. Kèm thêm việc nhắc tới Nhược Lam, cô muốn anh không nói lạiđược.
- Hai đứa đừng cãi nhau nữa...
- Anh trật tự để tôi nói cho con Cáo này biết, cô đừng có thấy tên Gia Minh đóhào hoa mà sinh tình ý, cô nên nhớ chúng ta có 11 tháng vợ chồng, cô muốn làmgì cũng phải đợi đến khi cắt đứt với tôi. Tôi cấm cô có quan hệ qua lại vớihắn, hắn là kẻ xấu xa, chuyên buôn bán tham ô tiền bạc, hàng lậu và thuốc cấm.
- Liên quan gì đến anh chứ ? - Khả Vy chỉ ngờ phụ nữ mới thích nói xấu nhau, aidè cái tên này cũng mắc hội chứng không tích cực.
- Không liên quan ? Cô định bêu xấu vào mặt chồng à ? Cô cho tôi là con bù nhìnchắc ?
- Còn chuyện anh nhăng nhít với đám phụ nữ tôi có nói làm gì không ?
- ... Ai bắt cô không nói! Mới lại cô là ai chứ, cái đồ vợ chẳng phải vợ, ngheđây, từ nay tôi không thuê người dọn nhà nữa, cô sẽ phải làm hết tất cả ! -hình phạt cho việc ham chơi của vợ là làm việc nhà, anh sẽ bới việc bắt cô taphải làm, làm đến nỗi không còn thời gian rảnh.
Khả Vy không đấu lại, cô nén nhịn, anh ta vừa nói cô không phải vợ, cô vô côngdồi nghề nên định cho làm ô sin để giải quyết gánh nặng việc làm sao, còn nữa,Lạc Trung ở đây mà anh ta ăn nói thiếu suy nghĩ.
- Lạc Thiên, cậu quá lời rồi đấy ! Anh khẳng định một lần nữa giữa Gia Minh vàKhả Vy không có gì, họ là bạn bè !
- Bạn bè cái nỗi gì ? Cái hôm đám cưới hắn phát ngôn rất là vô ý, rồi ở bể bơicô đã để hắn làm gì, cô học nhảy giúp cho việc đi cùng tôi mà lại cặp kè vớihắn à ? - Từ trước tới giờ chơi với Tuấn Kiệt và Trần Hùng, Lạc Thiên không baogiờ lo lắng về việc tình cảm dù hai người kia có ngoại hình khá ư nhìn, nhưngsao anh lại có chút do dự khi đặt mình lên bàn cân với Vũ Gia Minh.
- Anh chồng, hôm nay chúng em có việc bận, anh có thể chọn hôm khác ở lại vớichúng em được không... em xin lỗi ! - Khả Vy nói lạc giọng, cô mang trong mìnhmột ngọn lửa uất ức. Cô đã vi phạm các điều khoản của họ Cao rồi, cuộc hôn nhânnày không được phép cho người khác biết bản chất.
- Anh về đi ! - Lạc Thiên đẩy đẩy Lạc Trung ra cửa, cần không gian thoải mái đểnói chuyện với con Cáo.
- Hai đứa chắc sẽ không cãi nhau ? Anh sẽ ở lại cho tới khi nào cậu bình tĩnh !
- Đã bảo anh về rồi mà ! Anh yên tâm đi, Lạc Thiên không phải hạng vũ phu, càngkhông thích đôi co gây gổ ! Có những chuyện người thứ ba không nên nghe !
Thấy Lạc Thiên kiên quyết như vậy mình ở lại chẳng ra sao, Lạc Trung rời khỏicăn hộ bằng chiếc xe của mình. Anh không biết dùng từ nào để mô tả về cuộc hônnhân vội vàng, lệch vế, cũng như về tính cách thay đổi của chính em trai mình.
Cơn gió hiếm hoi thổi qua, rung rinh tán lá cây cổ thụ trước hiên nhà, trời đãxế chiều mà thời tiết vẫn oi ả, đặc biệt như chảo lửa trong lòng mỗi người. LạcThiên ngồi phịch xuống ghế, dang hai tay hết cỡ, chiếm thế gia chủ. Khả Vy đứngchống hông đối diện, đấu mắt một hồi. Không đời nào cô lên tiếng trước bởi mọirắc rối gây ra là từ anh, nếu anh không là Lạc Trung thì cô đã chẳng nghechuyện giải thích của anh chồng để rồi gặp tên Vũ Gia Minh và làm “thiên sứtình yêu” giúp người.
- Con nhỏ hôm nay tôi đi cùng... đáng lẽ sẽ phải làm chị dâu của tôi và LạcNhã, tôi không thích nên tìm cách phá, ngoài ra chẳng có gì cả ! - Lạc Thiênchưa biết Khả Vy hay nhưng tự nguyện nói, anh nhìn xem cô có biểu hiện gì khácthường không.
- Vậy thì sao ? - Khả Vy tỉnh bơ.
- Tại nhỏ đó còn quá trẻ con, không làm dâu trưởng được !
- ... - Dâu trưởng nhà họ Cao, cô rồi sẽ ra đi thì quan trọng gì việc này.
- Giờ cô nói đi, cô bị đần độn hay sao mà để tên Gia Minh đó lợi dụng ! - Anhbắt đầu lớn tiếng, trong phòng kín, tường kính vọng lại âm thanh của lời trakhảo.
- Đó là việc của tôi, anh có phải chồng thật sự của tôi đâu mà được quản ! Sao,có cần giặt đồ hay dọn dẹp nhà không để tôi làm ? - nếu anh muốn thì tôi sẵnsàng đáp ứng, anh là chủ, tôi là người làm công.
- ...
Lạc Thiên nào ngờ cô nói những lời quả quyết, anh cứ tưởng cô ta luôn coi anhlà một nửa, biết vâng lời dù không thể hiện qua gương mặt. Anh có tất cả, còncô vô sản, thế mà cô lại không hề bị lụy trước.
Khả Vy cho anh năm phút, trong năm phút đó anh chỉ nhìn cô mà không nói gì, thếnên cô lên phòng. Đến giờ nấu cơm đi xuống, cặm cụi xào nấu. Biết làm thế nàođược, một khi Lạc Trung biết sự thật rồi thì người khác rồi sẽ biết, Cao phunhân ắt tìm mọi cách bưng bít, có khi nào bà sẽ đuổi cô đi và trục xuất khỏiquốc gia để giữ lại danh dự cho Lạc Thiên. Cô thực sự giận anh vì đã chọc vàovai trò của một người vợ trong gia đình nhỏ.
Tính cách con Cáo này đúng là sáng nắng chiều mưa, khi thì nói rất nhiều, khithì cậy mãi không được nửa câu. Lạc Thiên cứ đi qua đi lại bên ngoài, mắt khôngngừng để ý. Liệu có phải cô ta muốn giấu chuyện đi lại với tên Gia Minh nên tìmcách đánh trống lảng, được lắm, tôi sẽ bắt cô phải khai ra.
- Bụi mù ! - Đứng trước một cái tủ đựng đồ trang trí, anh cảm thán.
Khả Vy tức thì dừng việc bếp, cầm miếng lau lại, vừa đi vừa quyệt tay thấm mồhôi trên mặt. Lạc Thiên cố tình đứng chắn đường, anh chiếm một phần trước mặttiền của đủ đồ. Không nói không rằng, cô vờ như là không khí, sải tay dọn mặttủ cẩn thận, đến khi chúng bóng loáng mới thôi, Lạc Thiên dựa hẳn vào, ngănchặn, tay cô dừng lại đúng lúc. Không lau nữa, Khả Vy trở về với nghĩa vụ nấuăn.
Lạc Thiên không nhận được cái lườm nào, mặt cô xị ra như cái bị, cứ nhìn xuống.Tưởng mình cao lắm hay sao mà nhìn chồng như thế ?
Chưa bỏ cuộc, anh thở hắt, vươn vai thẳng tiến vào nhà tắm, đi qua gian bếp anhluôn tạo tiếng lẹp xẹp đôi dép.
- Nóng thật đấy, tắm cho đã ! - Tựa mình vào tường giáp ranh giữa hai phòng, đểchân trước chân sau, anh khoanh tay ra lệnh : - Này, lên lầu lấy quần áo xuốngđây !
Đúng là rất nghe lời, Khả Vy tắt bếp để thi hành nhiệm vụ. Cô rửa tay sạch sẽ,lau khô ráo bèn lên lầu. Lạ thật, tai sao hắn lại cho mình vào phòng chứ ?
Lạc Thiên đếm bảy nhịp cầu thang, mau lẹ vào bếp, ngó nghiêng các món ăn tốinay, tương đối tươm tất. Anh ngước lên trên, mờ ám cầm lọ gia vị rắc vào món cákho, thịt nướng, chẳng biết có vị gì, ngọt hay mặn anh tương vào hết, khôngdừng lại, anh còn bỏ rất nhiều tương ớt, tiêu và mùi tạp, đảo đều cùng món nộmcá mực, anh vụng về làm bắn một vài giọt nước vào tấm áo, nhưng không sao, anhđã về chỗ khi Khả Vy đi xuống.
Cô bước vào nhà tắm treo áo ngay ngắn cho anh.
- Ha ha, đi tắm thôi ! - ánh mắt tinh ranh của anh thật khó lường.
Lạc Thiên vào trong nhà tắm nghĩ ngợi tưởng tượng. Sau cánh cửa biệt lập vớicông việc bếp núc của Khả Vy, anh ngạo nghễ cười đắc thắc. Việc nấu ăn nàng dâuđã được học, điều tối kị không thể mạn phép nêm thử trước, đợi đến bữa ăn sẽ cócái để chỉ trích, tiện đây anh sẽ ra luật để “dạy vợ”.