• Từ 14 - 16 h : Ôn tập
Mấy hôm trước đã học gì thì hôm nay đem ra ôn lại, cách pha trà đạo, cách róttrà, cách thường thức. Không có thú vui chăm hoa thì nghệ thuật bon sai đâu,phải biết. Tango, dancesport, điệu Latin cứ thế mà phô diễn,...
Trước đây khi ăn một viên ô mai, cô thường bốc và nhét vào miệng dễ dàng, thếmà giờ phải cầm viên kẹo sao cho những ngón tay thật điệu, ngón út phải duỗithẳng, nhẹ nhàng mở cằm và đặt vào giữa lưỡi, tận hưởng hương vị một cách từtừ. Trước đây hay hái trộm mấy bông hồng để cắm trong phòng thì giờ phải lướtnhững ngón tay mảnh khảnh qua từng cánh hồng, đặt chiếc mũi cảm nhận hương thơmdùi dịu của tinh hoa,...
*
Lạc Thiên kết thúc công việc sớm hơn dự tính, tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì.Từ sáng tới giờ những cô nhân viên luôn nhìn anh với ánh mắt nuối tiếc, dườngnhư thông tin anh sắp kết hôn đã lên sàn khua mép của các bà các chị buônchuyện từ công ty mẹ lan tới công ty con. Điều này khiến anh không hề thích,lấy vợ thì sao chứ, lấy vợ mà như ở tù và bị bọn đàn ông chưa vợ nhìn với ánhmắt coi thường thì còn gì là cậu hai nhà họ Cao này nữa.
Đã có vài cuộc gọi từ mấy công tử chơi bời trong hội sát gái nhưng Lạc Thiênđành khất sang tuần. Tuần này anh phải lo việc hậu thế. Biết ngay mà chiều nay phảiở nhà với cha mẹ và cô vợ “quê mùa”, thôi thì cố gắng mấy bữa để ăn chơi dàidài.
- Thiên à, bác thấy trán cháu có chữ Hỷ đấy! Đi đâu mà vội vàng thế? Ha ha, hômnay gia đình bác có vẻ làm phiền cháu rồi! Các bác đang định đến nhà cháu chơiđây!
- Vâng! - Lạc Thiên không nói gì, trong lòng mang nhiều mối rối không tài nàogỡ bỏ. Đáng lẽ có một ngày anh được gọi hai người lớn tuổi này là cha, là mẹ.
- Anh Thiên, anh chưa trực tiếp giới thiệu chị dâu cho em đâu đấy! - Nhược Lamkhông thể nói to hơn, trong lòng anh nghĩ gì cô đều thấu, tình yêu này đâu phảichỉ của riêng mình anh.
- À ừ! - Lạc Thiên không hề liếc nhìn cô lấy một lần. Chỉ cần nhìn thôi tráitim anh sẽ kêu gào dữ dội, rồi sẽ rỉ máu đau đớn, nên tốt nhất hãy coi cô làphù du.
- Chân anh bị...?
- À không có gì, bị một vật thể lạ cắm lủng ấy mà! - Anh chẳng buồn giải thích,càng không muốn nói là cô vợ mình gây ra. Thêm cả Lạc Trung là năm người tan sởlên xe về nhà họ Cao.
*
- Úi ông trời ơi! Cứu con với!!!!!!!!!!!!!!
- Kẹp chân phanh đã!
- Không được! Em không làm chủ được vô lăng.
- Tôi bảo cô phanh chứ đâu phải rồ ga?!
- Con xe điên kia ai đang lái vậy? - Lạc Trung cùng Nhược Lam vừa đỗ xe vàogara đã chứng kiến toàn bộ màn xiếc của chiếc xe được coi là nồi đồng cối đáhết quẹt vào tường rồi lại chà đạp lên vườn cỏ kì công chăm sóc.
Tiếng máy nổ nhộn nhịp hay inh ỏi cả một góc vườn. Chẳng khác vó ngựa quânNguyên, bánh xe đi tới đâu hoa tàn như ngả rạ. Hàng cây dừa cảnh trồng dọc haibên lối đi thì đến ba bốn cây bị xe tông đổ rạp, gia nhân người làm đều co giòẩn náu tìm cho mình chốn an thân.
Chiếc xe con của Lạc Thiên vào cổng cách xe trước 50m thì chuốc họa vào thân.Một bóng xám bạc quẹo đột ngột và đi ngược chiều với tốc độ cao. Anh vội vàngtáp ngay sang phải để tránh cơn thịnh nộ không rõ nguyên nhân của chiếc xe hiệuToyota kia. Tưởng thế là an toàn, ai dè chiếc xe ấy lại muốn chạm mui xe này.
- Cô rẽ phải mau, không thì đâm vào chiếc xe trước mắt đấy!
- Nhưng em không rẽ được, càng quành nó càng lao trái!
Hai người ngồi trong chiếc xe xám bạc tranh luận nhiều nhiều, đến nỗi mà ngườitrung niên kia bất lực phải giằng lấy bánh lái. Xe của Lạc Thiên chỉ cách chừng5m, anh đã cố đi chậm và yêu cầu hai bậc phụ huynh nhà họ Trịnh thắt dây antoàn cẩn thận. Giờ muốn quay đầu xe lại cũng khó, cần thời gian và diện tích,anh nắm chặt vô lăng có chút lo lắng.
- Brừng !!!! - Động cơ xe Toyota vẫn tiếp tục chạy, duy chỉ vị trí đã yên ổn.Sau khi lộn hai vòng và nhờ chiếc bánh xe bị nổ lốp kịp thời hai người trong xemới hoàn hồn. Thở dốc.
- Chịu thôi, mười lăm năm vào nghề tôi chưa từng gặp phải người nào như cô đây!- Bước xuống xe, thầy giáo dạy lái xe lắc đầu, chỉnh đốn lại quần áo, thức ăntrong người tuy đã cư ngụ chừng ba tiếng mà quấy rối cả khoang tiêu hóa.
- Em thành thật xin lỗi thầy! - Khả Vy cúi ngằm, không nhờ người thầy ngồi cạnhnày thì có khi cô đã húc vào cả hàng rào sắt hoặc chiếc xe đối diện rồi.
- Thôi thôi! Tôi không thể tiếp tục vật lộn nữa! Chắc tôi già rồi! - Rõ mớingoài bốn mươi mà thầy Viên đã khuất phục trước sự cứng đầu của Khả Vy. Nửatiếng vừa qua đúng là một đoạn đường dẫn tới địa ngục, toàn bộ hai bên vỏ xe bịxước hết, mui thì bị lật, chẳng còn thấy biển số và thương hiệu xe.
- Có chuyện gì vậy?
Bởi vì có Nhược Lam đứng ở phía xa nên Lạc Thiên mới tỏ vẻ gần gũi bất đắc dĩvới thứ quê mùa biết nói kia. Anh dìu hai bậc tiền bối xuống rồi đi tới dò xét.Nhìn Khả Vy từ trên xuống dưới, tóc tai rối bời, mồ hôi nhễ nhại.
- À à, mong các bác thông cảm, cô Triệu mấy lâu nay quen lái xe bên trái nên vềnước chúng tôi muốn để cô ấy quen dần các tập tục giao thông nước nhà. - Lãoquản gia đi tới trình bày với cậu chủ cũng là với đối tác làm ăn gia đình họTrịnh.