Vâng ạ, em rất thích phong cách của người phương Tây, không ràng buộc chuyệntiền nong! - Dương Mẫn lại cười, quả thực cô cũng không biết âm mưu của ôngTrương đối với mình. Đứng trên một phương diện của kẻ bị hại thì Khả Vy và côtương đồng, có điều giữa hai người có một kẻ chịu thiệt hại nhiều hơn.
Sao con bé này dở hơi thế nhỉ, Lạc Thiên lại nghĩ.
- Ấy ૮ɦếƭ, tôi quên ví rồi, cô trả tiền đi, hôm nào đó tôi sẽ trả lại! - Hãynghĩ tôi bủn xỉn đi nào… cô gái ơi!!!
- Vâng ! - Dương Mẫn cười híp mắt, cô nàng trẻ con gửi tiền cho phục vụ bàn.
Lạc Thiên chẳng ngại ê mặt, dẫu sao Lạc Trung mới là người chịu xấu hổ.
- Tôi có chuyện gì để nói với anh chứ ?
- Không có, giờ mời cô về cho ! - Vũ Gia Minh vừa bước ra khỏi phòng lập tức gỡtay khỏi bả vai Khả Vy. Anh dự định đi làm một việc thay thế.
- Xì! Thế mà cứ làm như… - Khả Vy nhăn mặt, cô còn chưa hỏi hết chuyện về LạcThiên mà giờ không được tiếp xúc với người trả lời nữa.
Vũ Gia Minh đi được hai bước, sáng nay anh mới bị va đầu vào bậc cửa trên cao,may mà vị trí va chạm ở nửa đầu sau nên có bị u một cục nho nhỏ thì đã có tócche, anh dừng lại:
- Bà cô, mấy hôm nay tôi xui xẻo lắm rồi, đừng động đến tôi nữa, nể mặt LạcTrung lắm lắm tôi mới cho cô bước chân vào đây, … vĩnh biệt!
Một cuộc khảo sát cho thấy phần lớn những người nói lên từ “vĩnh biệt” với bấtkì đồ vật hay người nào khác thì phần trăm tính đúng đắn của câu nói là zero.Vĩnh biệt đơn giản chỉ tồn tại trong một trường thời gian vô cùng ngắn.
Khả Vy chưa từng gặp ai thô lỗ hơn con người này, hắn luôn mọc ra những cái gìđó rất chi vớ vẩn như áp đặt mọi căn nguyên của việc đấu khẩu giữa cả hai là doriêng mình cô gây ra. Cô lườm một cái rồi cũng đi, về phía khác. Nhưng chưa đầyhai phút sau, họ lại gặp nhau ở nơi từ “vĩnh biệt” đã được phát ngôn, trước cửaphòng 108.
- Điếc hay sao mà không nghe tôi bảo cô xéo ra khỏi nơi làm ăn của tôi !!! - VũGia Minh sắp sửa có một hành vi không lành mạnh, nhưng có một con kì đà lù lùtrước mắt không cho phép thực hiện.
- Tôi… ở lại để đợi anh chồng tôi! Mắc mớ gì đến anh! Anh định làm gì ?
Thì ra cả hai đều bị sự tò mò của đôi nhân vật trong phòng kia thôi thúc quaylại. Một Lạc Trung đứng đắn, đường hoàng, lịch lãm và Phi Hàm đỏng đảnh, caosang có thể nói với nhau những chuyện gì.
- Thì… tôi đi qua đây, chỉ thế thôi ! - Vũ Gia Minh không muốn thừa nhận mìnhhứng thú với việc quan sát chuyện trai gái, anh vờ vịt.
- Thế anh đi đi!
- Cô… tìm chỗ khác để đứng đi chớ ! Cứ đứng đây làm sao được!
- Tôi thích đứng ở đâu là quyền của tôi!
- Đây là địa bàn của tôi, tôi không cho!
Cô lườm anh một cái rồi giả bộ đảo vài bước, anh cũng đi vài bước,… để rồi ánhmắt lại gặp nhau.
…
Cách hòa bình nhất để cùng thỏa mãn trí tò mò là cả hai trật tự lắng nghe nhữnggì đôi nam nữ kia nói chuyện. Dù không buồn tỏ thái độ khinh bỉ nhau nhưng anhvà cô ngầm hiểu ý định của bản thân và người kia. Cửa phòng dần dần mở ti hí,Khả Vy và Vũ Gia Minh cùng nhòm vô, bởi cô thấp hơn anh gần một cái đầu nênviệc phân chia diện tích góc nhìn ban đầu không gặp khó khăn.
Trong phòng, chiếc điều hòa bình thản phả ra luồn không khí mát lạnh, ngoài rakhông còn một đồ vật ngoại cảnh nào hoạt động.
Lạc Trung ngồi im lìm, anh còn không thể cất mắt nhìn Phi Hàm, anh hồi hộp, lolắng và rung cảm mãnh liệt, dường như con tim bướng bỉnh dồn dập đập như chứngminh cho một ai đó thấy sự tồn tại bất biến. Suốt hai bảy năm qua anh không hềcó cảm giác bồn chồn đến nhường này, vừa muốn thời gian trôi nhanh để tìm về chínhbản thân, lại vừa muốn những hạt cát mắc kẹt trong chiếc đồng hồ nhỏ khi đãđánh lỡ một nhịp đập. Trái lại Phi Hàm dựa mình trên đi văng, hơi thở đều đềuchức năng duy trì sự sống, cô chứng kiến trạng thái của những người đàn ông nhưthế đã nhiều, có điều anh chàng này mang một nét kì lạ khó đoán, nhìn anh ta ănmặc khá thời thượng, bụi bặm mà tâm can nhát cáy. Cô có phải là cọp ăn thịtngười đâu.
- Anh có biết số tiền một tiếng thuê tôi là bao nhiêu không?
- Hả? - Lạc Trung giật mình - Cô nói gì vậy…?
- Ý tôi là anh cứ im lặng như thế thì tôi nên đi để giữ lại tiền cho anh!
- Không… Tôi …rất… giàu!
- Ôi trời ơi ông tướng, ông nói cái gì vậy, có đời nào lại nói mình giàu vớingười ta! Lại còn không biết xưng hô gì hết! - Vũ Gia Minh phê bình, bộ dạngthập thò ngoài cửa. Khả Vy bị cả thân hình anh che khuất.
- Anh Trung nói thế thì có gì sai đâu, chẳng phải mấy cô gái này đều ham tiềnhết cả ư, thật là… ! - Khả Vy nói chen - Nhìn cô ta có gì đâu mà!
- Cộp! - Vũ Gia Minh cốc đầu cô một cái, cô cứ đứng thẳng người lên cùng vớiđôi giày cao gót và 乃úi tóc cao như thế thì ai nhìn thấy gì - Cô đã đẹp nhưngười ta chưa mà ghen tỵ ! Đúng là đàn bà!
- Cái gì ? Tôi vẫn còn là con gái chứ bộ! - Khả Vy thanh minh.
- Ừ, đã từng…! - Vũ Gia Minh cười đểu, mấy chị em sau khi lấy chồng vẫn haythích nói nhảm.
- Ai bảo thế ? Khả Vy này chẳng có ràng buộc nào với cái tên Lạc Thiên đó đâu !
- Suỵt! Cô nói nhỏ xem nào!
- Cô… uống … nước! Hôm nay trời nóng quá ha!
- LạcTrung toát rã mồ hôi, mặt nóng bừng, anh uống một ngụm nước lớn.
- Trong phòng nhiệt độ hai lăm mà! Có lẽ anh bị sốt rồi! - Phi Hàm nóinửa đùa nửa châm biếm.
- Không… sức khỏe của tôi tốt mà!
- Chúa ơi, cái hắn này ngu ngốc quá mức, nàng đã ngỏ lời mà không hiểu ! - VũGia Minh phát bực với cách ăn nói của người anh em.
- Ngỏ lời gì chứ? Nhìn cô ta đáng ghét thật! May mà hắn không ở đây! - Khả Vyxoay mình liên tục, hơi thở của Vũ Gia Minh phả trên mái tóc cô mang một cảmgiác ấm áp lạ kì.
Phân tích câu nói của cả hai, hắn của Vũ Gia Minh là Lạc Trung, nhưng hắn củaKhả Vy thì là người khác, may hắn không ở đây là bởi cô sợ vẻ đẹp của cô nàngsẽ làm dao động con tim của “hắn” như Lạc Trung đang bị thôi miên đây.
*
Vẫn lâu la trong tiệm ăn nhanh, “Lạc Trung” tiếp tục bêu xấu tính cách của LạcTrung, anh ngỏ lời trước: