Một chị hai đua đòi, con gái của ông trùm Mafia khét tiếng, là nữ hoàng vũ trường,mang vẻ đẹp mĩ miều kiêu sa. Một chàng trai cảnh sát tập sự, hậu đậu, hiền lànhvà tốt bụng. Giữa hai người họ có một mối nhân duyên sâu sắc, nơi họ gặp nhauđầu tiên sẽ phải ở một nơi dành cho dân chơi thứ thiệt...
Triệu Đông Kỳ cắn 乃út, anh đang thiếu ý tưởng trong việc mô tả chốn ăn tiêu củađám dân anh chị. Về căn bản cốt truyện mới đã nghĩ ra nhưng phần râu ria thìtrong quá trình xây dựng. Làm thế nào cho thật cuốn hút, sinh động bên cạnhviệc miêu tả nội tâm nhân vật cần có những lời lẽ miêu tả khung cảnh sắc nét,điều này không thể nhắm mắt tưởng tượng là ra. Kì thực anh đang cần tìm hiểuthực tế cho nữ nhân vật chính trong truyện, nếu đem hơi hướng của Lạc Thiên vàonhân vật nữ ấy thì không hợp lí lắm, dầu sao một ông hoàng vũ trường cũng cónhững điểm khác biệt với yêu nữ quầy bar, do đó anh nghĩ ngay tới một chuyến“du hành”.
Khả Vy tèm nhèm mặt mũi, chùm trong chăn vờ lãng quên thời gian. Con 乃úp bêdường như đã bị ђàภђ ђạ ghê gớm, bị vất tới xó xỉnh mà không được màng tới nữa.Bỗng dưng điện thoại đổ chuông.
- Em gái à! Em vẫn khỏe chứ?
- Sao vậy? …Chắc anh có việc gì muốn nhờ vả Khả Vy này ha? - Cô trở về sự mạnhmẽ ảo, gạt nước mắt sang lề, không cho đầu dây bên kia nắm bắt cảm xúc.
- Chỗ anh em thân thiết anh chỉ gọi điện hỏi thăm sức khỏe thôi, em khỏechứ?
- Thôi đi, anh có chuyện gì thì nói ra...
- Hì hì, chắc Lạc Thiên có nhiều thẻ passport lắm nhỉ ?!
- Nó là cái gì vậy?
- Gần giống visa cá nhân, loại thẻ ra vào các vũ trường lớn ấy mà !
- Vì sao anh lại cần nó ?
- Thì cuộc đời trai trẻ cũng phải biết mùi đời chút xíu ! Mượn hoặc chôm củahắn giùm anh !
Khả Vy không ngờ một người đứng đắn như Triệu Đông Kỳ mà cũng ham vui như thế,chứng tỏ đàn ông trên thế giới này đều tồi tệ như nhau. Vũ trường thì có gì hayho chứ, đến đấy chỉ để bị điếc tai và nhũn não. Vừa rồi Lạc Thiên nói ra ngoài,có khi nào anh ta đang nhảy nhót vớ vẩn với mấy mụ trẻ đẹp. Nghĩ đến đó, côđồng ý với Triệu Đông Kỳ.
Việc chôm chỉa không hề khó, chỉ cần một cái đẩy cửa và rà soát vài hộc tủ làtấm thẻ có thể cầm trên tay. Khả Vy không thiết ngó xem căn phòng của tên chồngchứa những gì khác, lấy rồi đóng cửa y như cũ. Khỏi nói Lạc Thiên đã là kháchquen, anh chẳng cần xuất trình thẻ hội viên cho đám bảo vệ của vũ trường làmgì, có hay không không quan trọng, đó là động lực khiến cả Khả Vy và Triệu ĐôngKỳ không hề áy náy.
- Đây, thứ anh cần ! - Khả Vy giơ miếng bìa da có hình đầu thỏ playboy trướcmặt Triệu Đông Kỳ, anh vui mừng cầm lấy - Khoan ! Đàn ông các người ai cũng tồitề nhỉ !!!
Triệu Đông Kỳ chọn một cái áo màu sặc sỡ nhất trong tủ quần áo, không dùng kínhgọng mà đeo áp tròng, thoát khỏi phong cách thư sinh cố hữu, tuy nhiên lại đemtheo máy tính.
- Đừng có nghĩ xấu về người khác, anh cần đi khảo sát đôi chút. Viết văn màkhông tưởng tượng ra nơi đề cập đến thì bỏ đi, dở lắm, hơn nữa để tự tưởngtượng ra thì như ếch ngồi đáy giếng, kém chiều sâu. Anh cứ đóng cửa trong nhàmà nói về nơi ăn chơi của thiên hạ thì ma nó đọc !
- À, ra thế ! Vậy anh định viết truyện về… em và Lạc Thiên à ? Nhớ miêu tả nữnhân vật chính xinh đẹp vào nhé !!! Cũng không cần đổi tên nhân vật đâu.
- Tưởng bở, anh chẳng thừa hơi viết mấy cái chuyện của vợ chồng nhà cô, anhđang viết về một cái này hay lắm ! Chuyện tình không lối thoát giữa một tênBoss con là phái nữ, tuyệt sắc giai nhân với kẻ đối kháng…
Triệu Đông Kỳ nói một thôi một hồi, cứ nghĩ Khả Vy ậm ờ là đang lắng nghe nêncàng nhiệt tình kể lể, đào sâu vào từng chi tiết trong tác phẩm, Khả Vy nhàmchán hết quay mặt đi chốn này lại quay sang chốn khác.
Và hai người có mặt tại vũ trường lớn nhất của thành phố, Vũ trường Gia Gia.Ban đầu Triệu Đông Kỳ dự định một mình thâm nhập ổ « kiến lửa », nhưng nghĩbụng nếu không có phụ nữ đi kèm thì sẽ bị chài cho rỗng túi, lại đúng ý Khả Vymuốn vào cùng do đó anh nên quàng tay để cô vịn, rồi cả hai cùng sánh bước.Nhưng nghĩ thế nào anh lại đổi ý.
- Thôi, anh vào trong đây ! Cảm ơn cô vì đã tiễn anh lên tận đây! …Về đi!
- Ơ ơ, em cũng muốn vào!
- Đồ ngốc! Cô là người của Lạc Thiên, vào cùng người đàn ông khác không haychút nào ! - Triệu Đông Kỳ đúng là một người anh tốt, dù bỏ mặc cô bên ngoàikhông phải là nghĩa cử nhưng còn hơn để người khác hiểu nhầm.
- Tại sao lại phải thế ? Thằng cha Lạc Thiên đó la cà lắm, em cần phải cho hắnbiết thế nào là chế độ bình đẳng ! Gừ !