Căn phòng mang phong cách Nhật Bản, đặc trưng với hương vị trà đạo đượcgọi là trà thất. Hai người đàn ông ăn mặc lịch sự đợi chờ cô gái mặc kimonohoàn tất việc rót trà một cách thư thái. Cô phục vụ nở một nụ cười rồi đóng cửatre lại, một không gian yên tĩnh dành cho hai người. Lạc Trung chụm mười ngóntay ngay ngắn trước mặt, dõi theo phản ứng của em trai.
- Cậu giải thích đi !
Lạc Thiên lướt nhìn bản sao của tờ chứng minh nhân dân và giấy tờ tùy thân kháccủa Khả Vy, anh không hề căng thẳng trước những văn bản đã bị làm giả một cáchtrắng trợn.
- Em dâu là một du học sinh, họ Triệu, là con gái của bằng hữu cha, sở hữu cônhi viện Hy Viên, có một xưởng dệt may quan hệ mật thiết với Trường Tồn, và hệthống tổng cộng tám cửa hàng thời trang trên toàn quốc ?... Theo anh được biếtxưởng may đó là tài sản của cậu từ trước đó! - Khuôn mặt Lạc Trung nghiêm nghị,anh thu thập được không ít thông tin về Khả Vy. Nếu không nhờ uy thế trưởng tộcgần như không thể điều tra thân thế cô gái, nói cách khác việc tạo dựng hồ sơlí lịch cho Triệu Khả Vy liên quan mật thiết tới Cao gia.
- Thì giờ đã là Cao Khả Vy rồi, Triệu hay Trần có quan trọng gì đâu! - LạcThiên vòng vo, anh vẫn chăm chú nhìn vào bể cá cảnh, thi thoảng thả một vàithức ăn cho chúng.
- Cậu biết chuyện này trước khi kết hôn ?! Cậu đem tương lai mình ra đùa ư ?
- Vậy thì có sao đâu ? - Lạc Thiên vẫn thản nhiên, anh tình nguyện lấy Khả Vyvà không hối hận vì điều đó ( trừ trường hợp uất quá không nói lại được cô). Lýdo khiến câu nói có hàm ý về sự thay thế là bởi Khả Vy đã được chọn làm con dâunhà họ Cao, hoặc anh hoặc Lạc Trung là người có trách nhiệm nhận lấy sự chỉđịnh. Giả dụ như cô con dâu này bị giật dây bởi một bàn tay đen tối nào đó thìanh muốn mình là người trực tiếp chống lại, còn Lạc Trung, nhiệm vụ của anh taphải là bộ óc của Trường Tồn, là nhân tố chủ chốt cho sự phát triển và trường thịnhcủa công ty.
- Lạc Thiên, cậu nghiêm túc đi, anh không muốn làm chủ hôn cho một hôn sự khôngđi đâu vào đâu cả ! Cô bé đó là trẻ mồ côi, cậu hãy bảo vệ và thương yêu cô ấy,đừng nghĩ rằng lấy nhau để được tự do mà đàn đúm với tụi Trần Hùng. Biết đâu sốngvới nhau sẽ hợp tính !
Lạc Thiên không xen vào lời đàn anh, không phải một Lạc Trung vẫn luôn cầu toànở trước mặt mình đấy chứ, anh ta đang khuyên răn anh phải đối xử tốt với pháiyếu, điều mà anh chưa từng phải nghe ai giáo huấn. Cũng có thể vì anh ta đãbiết vai trò của Khả Vy trong gia đình, cảm nhận được những tia cầu cứu đơn độctrong giây phút trao tay cô cho chú rể. Lạc Trung sống nội tâm, hẳn biết đượcnỗi khổ của cả cô dâu và chú rể trong câu chuyện tình đoán được hồi kết.
- Nghe nói… Vũ Gia Minh đang theo đuổi Nhược Lam. - Lạc Trung còn biết rằng KhảVy đã làm đảo lộn cuộc sống của Gia Minh, anh là bạn của Gia Minh, lần đầu tiênthấy hắn phàn nàn kể nể “méc xấu” em dâu để nhờ anh chồng can thiệp chuyện nộibộ. Anh phải dành hai tiếng đồng hồ nghe Vũ Gia Minh trình bày chỉ về một nộidung nằm ngoài dự đoán, không vì công chuyện, không vì thú vui bóng đá mà vì vợchồng nhà người.
- À thì… phải rồi, cái tên Vũ Gia Minh ấy cũng được đấy chứ ! - Lạc Thiên đưali trà nóng lên miệng thổi chứ không uống. Ly trà thơm chỉ là phù du, dù chấtliệu thảo mộc quý hiếm và được chắt lọc kĩ càng từ thiên nhiên nhưng một lynước lọc mới thực tế, giải khát cho cơn cùng cực của cuộc sống.
Lạc Trung không đoán được tâm tư của Lạc Thiên, ngay đến Nhược Lam, anh cũngtừng hỏi cô về cuộc hôn nhân bất ngờ của Lạc Thiên, cô đáp lại như đang tánđồng cho hạnh phúc của một người bạn. Hay là ly trà nóng như chúng, chỉ để lạimột chút dư vị thoang thoảng mà không hề hữu ích.
- Nhìn chung là vợ chồng em hiện tại sống khá là hạnh phúc, anh không phải lăntăn gì đâu! Vợ em… cô ấy biết ơn anh nhiều lắm, mà em cũng quên không chiêu đãianh đã làm người đưa cô ấy đi qua lễ đài ! Hay giờ chúng ta làm một chầu bia! -Lạc Thiên chưa muốn để Lạc Trung biết quan hệ giữa cha mình và Trịnh phu nhânthông qua việc nói về thân thế của cô em gái cùng cha khác mẹ, như vậy hìnhtượng về người cha mẫu mực sẽ sụp đổ hoàn toàn. Anh tìm cách thế chỗ Nhược Lambởi Khả Vy trong suy nghĩ của người khác khi họ nghĩ về tình cảm của anh. Ápđặt rằng không ai khác ngoài vợ mình phù hợp hơn.
- Bày vẽ, anh là người tác thành cho hai đứa, việc Khả Vy là ai nếu cậu đã cholà không quan trọng thì anh cũng chẳng bận tâm. Mong hai đứa chung sống hòabình tới đầu bạc răng long!
- Khụ! - Lạc Thiên tự nhiên bị sặc nước bởi chính mình, anh ho mạnh. Đầu bạcrăng long tức là khi lông Cáo biến thành màu trắng toát và răng Cáo sún hết cảhàm ư. Vừa ho vừa cười, anh để lại những dấu thắc mắc cho anh trai.
- Cậu cũng nên giữ mình, hãy tranh thủ thời giờ ở bên vợ trong thời gian nghỉphép. Tuần tới bắt đầu làm việc rồi, không có nhiều khoảnh khắc bên nhau đâu!
Ôi, có lẽ ai lấy được Lạc Trung thật là may mắn, bây giờ hiếm có người đàn ôngnào chu đáo, thủy chung như thế lắm. Lạc Thiên cười cười, nhưng… anh ta nóiđúng mà.
- Thế chuyện của anh sao rồi, sự nghiệp ổn định cũng phải lo tới chuyện vợ conđi chứ ?
Thiêng ơi là thiêng, dứt câu nói của em trai, Lạc Trung nhận ngay điện thoạithúc giục của ông Cao, anh chỉ trả lời vâng dạ và xen vài câu phải phép. Điềuđó khiến Lạc Thiên nghi ngờ.
- Trưa nay anh có hẹn à ? Ai vậy… có phải ông già giới thiệu cho anh gặp mặtkhông? - Lạc Thiên nhìn vào sự ép buộc trong thái độ trả lời điện thoại của LạcTrung chợt nhớ ra. Vì vụ cưới xin anh đã quên mất tìm hiểu cô gái có họ hàngmấy đời đằng nội mà ông Trương tìm cách vun vén cho cháu đích tôn của họ Cao.
- Sao cậu biết ?
- Chẳng có việc gì qua khỏi Lạc Thiên này, nghe em nói này, lấy vợ sớm khôngsướng gì đâu, khổ lắm, toàn bị bắt nạt thôi.
- Ơ hay! - Mới đó em trai đã ca ngợi vợ chồng hạnh phúc mà giờ lại nói chẳngkhớp gì cả, câu trước đá câu sau.
- … Anh sẽ phải đi xem mặt đúng không? Anh không muốn?
- Ờ, anh vẫn muốn phát triển sự nghiệp, chuyện hôn nhân để ngoài 30 thì hay hơn!
- Cô gái đó tên gì Gia thế ổn chứ ? - Lạc Thiên dò hỏi, anh nảy ra một ý hay.
- Cô ấy tên Dương Mẫn, điều kiện gia đình không có gì đặc biệt, có thể cô ấythuộc tuýp người hiền thục nên cha ngỏ ý giới thiệu cho anh, dù gì cũng là họhàng xa ...
- Dương Mẫn ? - Lạc Thiên còn lạ gì tính Lạc Trung, anh ta càng giỏi trong sựnghiệp bao nhiêu thì thiếu am hiểu từng ấy về phụ nữ. Anh không muốn Lạc Trungtrở thành quân cờ trong chiến dịch thâu tóm tài sản nhà họ ngoại về tay ông LạcTrương nên đành: - Là cô ta sao? Cái đứa xấu xí đi phẫu thuật thẩm mĩ nămngoái, bây giờ trở thành thiên nga thì ăn chơi đua đòi… Nhìn chung cô ta nổitiếng là xấu tính và vô duyên cực kì đấy. Không hiểu sao ông già lại chọn ả choanh ! Chán thật! - Lạc Thiên đưa tay lên trán ra bộ đăm chiêu, thấu hiểu nhântình thế thái.
Lạc Trung quả nhiên bị mắc mưu, tin theo mà không suy xét, anh mắc kẹt:
- Vậy anh… phải làm gì?
- Chúng ta… hoán đổi đi!