- Thực ra thì… tôi… cái điều hòa của tôi không hỏng !
- Anh định giở trò gì ? - Cô dồn dập nối theo câu nói ậm ờ của anh, hai bàn taynắm chặt.
- Chẳng qua là… chỗ tôi hết giấy vệ sinh ! À, phải rồi, hết giấy vệ sinh, ởdưới nhà cũng thế, tôi chạy qua chỗ cô hỏi xem có còn không ? Tại hơi tế nhịnên tôi đánh lảng sang cái điều hòa !
Lạc Thiên mím môi, sao anh lại nghĩ ra cái này để ứng biến được nhỉ, hết sứclãng xẹt. Nụ cười ngượng ngạo đem ra sử dụng lúc này là trên hết, tuy vậy nhưngđể người khác nghĩ mình tham ăn với việc mình đang có vấn đề tiêu hóa thì việcgì ê mặt hơn, ôi, giống nhau cả, xoay đi xoay lại, anh vẫn vơ về sự xấu hổ cùngcực. Khả Vy coi khuôn mặt nhăn nhó của Lạc Thiên thì hiểu :
- Khổ ! Đây ! - Cô đi vào phòng và đem bịch giấy còn sót lại cho anh. Lạc Thiênnhận lấy xấu mặt vội vã lẩn ra cửa.
- Cẩn thận không sỏi thận ! - Khả Vy châm chọc, hóa ra anh ta cũng dễ thương !Cô cười hì hì khi nhận ra đã nghi ngờ nhầm.
Lạc Thiên nghe rõ mồng một câu nói của cô nhưng không thể vặn vò, anh mà nhưthế à. Nhưng sợ cô phát hiện ra, anh ném bịch giấy vào phòng, nhanh chóng chạyxuống tất cả các phòng khác càn quét giấy mềm giấu ẻm. Ngộ nhỡ sáng mai Khả Vythấy có cuộn giấy nào lại đổ "oan" anh nói láo.
Khả Vy nghe tiếng uỳnh uỵch bên cầu thang thì ngó ra, lẽ nào gã không chịu nổi.
Cô bắt gặp anh ôm cả một « tập đoàn » giấy vệ sinh Trường Tồn, nhìn thấy cô anhđơ người ra.
Lộ hết rồi !
*
Bữa cơm sáng Khả Vy đặt đĩa lạc rang trước mặt Lạc Thiên, không nhìn anh, chỉgắng tập trung công việc để không cười ra tiếng.
Lạc Thiên lấy tay ôm chán che mặt, anh muốn độn thổ ૮ɦếƭ mất. Hôm qua sau khiphát giác anh giữ giấy như trẻ con ôm gấu nhồi bông cô đã phì cười dữ dội, dùgiữ ý về phòng nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng cười châm biếm ấy. Nhưng còn maylà cô không nghĩ tới lí do anh xông vô phòng.
- Giữ lời hứa ! Đồ ăn của anh đây ! - Khả Vy tập nói câu này một hồi mới phátra âm thanh không lẫn tạp âm mỉa mai, coi như chẳng có gì xảy ra đêm qua.
Lạc Thiên thắc mắc lời hứa nào ở đây nhưng không dám hỏi, anh ngoan ngoãn nhưmột con mèo đến giờ ăn thì tự biết phải làm gì.
- Thôi ăn đi ! Tôi biết anh… khó tiêu, tại đồ ăn hôm qua nóng quá ha, dùngnhiều giấy thế không tốt đâu ! - Nhưng Khả Vy không muốn bỏ lỡ cơ hội chọc quêthiếu gia.
- Con Cáo kia !... Cô ăn nói hàm hồ gì vậy,… hệ tiêu hóa của tôi rất tốt, chỉlà…
- Chỉ là sao ?
Lần này là lỗi tại anh tự đi bới móc chuyện của mình, anh gạt phăng đi :
- Bảo cô làm đồ nhắm cho tôi tối qua chứ bây giờ thì cần gì ! - Anh đẩy đĩa lạcsang bên khác, ngó lơ chúng.
- Thì trong tin nhắn tôi viết như thế đây thây,… chồng à, có phải anh tưởng tôilàm ngay cho anh không ? Sau đó đợi lâu quá không thấy nên tính đạp cửa phòngtôi tra hỏi hả ? Ha ha, đồ thùng nước gạo ! - Trò chơi thuở bé, hễ để chỉ tríchai đó tham ăn sẽ bị gán là thùng nước gạo, Khả Vy đưa tay lên che miệng cười.
- … - Lạc Thiên bị nói chúng tim đen, đau khổ thừa nhận trong thâm tâm nhưnglại không muốn bị lên lớp, anh quay trở lại chủ đề muôn thuở - Thật ra… anhnghĩ chúng ta không cần thiết phải chia phòng ! - Anh bình thản gắp đồ ăn.