- Chị Vy, chị kể cho chúng em mở mang tầm mắt đi ạ ! - Lạc Mỹ nhõng nhẽo.
- Mỹ Mỹ, con ngồi im đi nào ! - Ông Cao nhếch mắt.
- À, thực ra là có chút thú vị ! - Khả Vy vốn thẳng thắn, ai hỏi gì thì nóilấy, dù sao cô cũng được ôn lại kế hoạch B đến nỗi khắc cốt ghi tâm rồi, bắtđầu : - Anh ấy gặp chị trong một buổi party của một người bạn tên Antony.
Biết rằng tên chồng đang vắt óc tìm xem mình có người bạn nào tên như thếkhông, Khả Vy lén huých nhẹ vào người ngồi cạnh là anh. Chắc chắn Antony chỉ làsản phẩm của trí tưởng tượng.
- Anh Antony là người Pháp gốc Ý, anh ta học khóa 47, đại học Columbia, có sởthích đánh tennis, những buổi chiều anh ta thường chạy bộ bên dòng sông…
- Nàng ơi, bỏ qua cái sơ yếu lí lịch của người ta đi ! - Lạc Thiên không nóinên lời nhưng thầm nhắn nhủ qua đôi mắt. Từ « Nàng » không phải lấy từ cáchxưng hô chàng và nàng thân mật mà là nàng hai lúa, một cách châm biếm.
- À, - Khả Vy hiểu ý - hôm ấy chị mới chân ướt chân ráo tới New York, đáng lẽphải vào phòng lẻ 401 thì lại đi nhầm tới phòng đối diện đang hội hè. Thế đấy,quả thực rất tình cờ - Khả Vy cũng giỏi khua chân múa tay, cô nhập tâm vào câuchuyện như chính mình đã từng trải - Trong khi những cô gái với nhiều màu dakhác nhau vận các món đồ lụa là váy vóc, mà chị cứ áo sơ mi quần kaki đóng hộp,chưa kịp hiểu ra vấn đề thì một người phục vụ vô tình làm đổ rượu vang lênngười, anh Lạc -
Thôi ૮ɦếƭ rồi, quả thực Khả Vy đang quên mất tên chồng mình làgì. Bộ nhớ đệm trong não không tài nào nghĩ ra, chỉ tại lão quản gia nói nhiềuLạc quá mà giờ ngay cả một chữ cũng không nặn nổi ra miệng. Trí nhớ cô vốnkhông tốt, hơn nữa mọi người đổ dồn mắt nghe cô nói khiến tâm trạng không tránhkhỏi sự lúng túng. Bên cạnh đó thức ăn ngon cũng là một tác nhân khiến đầu ócmụ mị. May mà cô còn phân biệt được con trai cả và con trai thứ nhà họ Cao, à,một người là Lạc Trung, một người là Lạc Thiên. Nhớ rồi. Nhưng… ai là Lạc Trungvà ai là Lạc Thiên thì tự dưng quên béng. Ngộ nhỡ nói nhầm thì…
- Ha ha ! Có phải sau đó Lạc Thiên lịch thiệp đưa áo khoác và dìu em vào nhàtrong phải không ? Thảo nào… bữa tiệc tối qua là em chủ định bảo anh kéo em đi! Ha ha, anh lúc đấy cũng không hiểu vì sao em lại nói là « Này anh, ϲởí áօ chotôi mượn ! », rồi còn « Đưa tôi đi » nữa ! Thì ra là hai đứa muốn ôn lại chuyệnxưa.
Lạc Trung giờ mới hiểu, anh cười trước sự ngại ngùng không thể tả của Khả Vy,má cô đỏ hồng lên. Gượng ૮ɦếƭ đi được, đã thế anh chàng thiếu gia này còn ômbụng cười làm cô cũng vờ hùa theo :
- Ha ha, hài quá ! Em thích gây bất ngờ cho người khác ấy mà ! Ha ha !
Khả Vy cười được hai tiếng thì lập tức bắt gặp ánh mắt trừng trừng của vị quảngia và phu nhân. Cô lại im phăng phắc. Lạc Thiên tỏ ra khó chịu, anh giả vờ ehèm một tiếng. Nhận xét ban đầu của anh về cô quả không sai, con gái con đứa màvô duyên.
- Có gì đâu, em cứ cười thoải mái ! Nhà mình toàn những người vui tính ! Cứ nhưcon bé Nhược Lam ấy, đến nhà chơi mà cứ chọc cả nhà cười hoài ! Em chỉ ở nhànày mấy hôm là sẽ cười tưng bừng ấy mà !
- Thôi đi, ai chẳng biết anh quý Nhược Lam, đừng có nhắc đến tên cô ta nữa, vợtôi… cô ấy không thích cái tên đó ! - Lạc Thiên nói gằn giọng, ngay sau đó anhgắp cho Khả vy một cái đùi gà mập bự - Ăn đi em !
Đấy, cứ thế này thì Khả Vy đã cho một chân vào nhà họ Cao rồi.
*
Sau khi bữa ăn kết thúc thì mỗi người một việc. Ông Cao cùng ba người con vàcác cháu tới công ty, Lạc Kiệt và Lạc Mỹ còn là sinh viên nên đi học. Khả Vy ởlại nghe giáo huấn.
Lạc Thiên chân đi khập khiễng, có người quan tâm hỏi thăm nhưng anh nhất quyếtkhông nói lí do. Khả Vy chẳng rõ có phải do mình không nhưng bộ mặt tỉnh bơ củacô làm anh ngán ngẩm.
- Haiz, ta đã dặn cô bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không được nói quá nhiều,cười quá to và vào hùa theo người khác. Cô vừa có để ý không,
Lạc Trung được phép cười lớn bởi nó là đàn ông con trai, nó là sếp lớn, tiếngcười đồng thời thể hiện phong thái giàu sang, còn cô, cô là thục nữ thì chỉ népsau vạt chồng thôi. Tôi chỉ dám mong cô không làm Lạc Thiên mất mặt. Ở cô nhiviện chẳng có nề nếp gia giáo gì hết, thế nên vào cái nhà này cô phải tự biết ýbiết tứ để che lấp cái thân phận của mình đi ! - Cao phu nhân cao giọng, bàkhông hề coi Khả Vy là con dâu.
- Vâng ạ, cháu sẽ cẩn thận hơn.
- Bây giờ thì tiếp tục bài học của mình đi !
Khả Vy bắt đầu chạy sô.
• Từ 8 - 10 h : Học tiếng Anh.
- Cháu phải bồi tiếng Anh ạ? Hello, How are you?,...
Khả Vy phải nhồi cả một cuốn tiếng Anh giao tiếp trong thời gian ngắn. Họ yêucầu khi xã giao cô phải “chèn” một vài từ vựng thông dụng kèm tiếng mẹ đẻ đểcho người ta biết: Triệu Khả Vy đã từng là một du học sinh.
Cũng chỉ tại tên chồng ૮ɦếƭ tiệt, nếu đóng theo kế hoạch A thì đâu phải lằngnhằng thế cơ chứ.
• Từ 10 - 12 h : Giờ của nữ công gia chánh.
Bắt đầu là các món ăn truyền thống, sau đó phải học thêm các món ăn của thếgiới. Người Ý người ta thích ăn mì, phải biết xào mì, người Nhật chuộng sushi, thếthì còn chờ gì nữa, học thôi. Người Hàn không được quên món canh rong biển,...Riêng thời gian này Khả Vy phải tốn rất nhiều thời gian, từ ngày này qua ngàykhác.
Thế mà Khả Vy cứ tưởng phương Tây họ ăn đơn giản, ốp hai lát bánh mì, phết ítbơ là được, ai ngờ đâu...