- Xem ra chị cũng được trời phú cho nhan sắc, chẳng qua không biết sử dụngthôi. Đánh ghen một sai lầm thì hãy theo em, Trần Hùng sẽ chỉ cho chị chiêunày, đảm bảo anh Thiên chỉ hướng mắt nhìn mỗi chị thôi.
Khả Vy bị dụ khị làm theo, cô hướng mày nhìn thẳng lên anh chàng này. Nụ cườichắc nịch khiến cô do dự, tranh thủ Trần Hùng đưa ngay một bộ trang phục và đẩycô về phòng thay đồ.
- Em chờ chị ở đây!
Khả Vy ôm đồ bước vào, chọn một phòng nhỏ phía cuối dãy. Liệu có nên làm theokhông, cô quả thực chẳng muốn nhìn Lạc Thiên như thế chút nào, cuộc sống củaanh khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô, dường như chẳng có giới hạn nào chonhau cả, hơn nữa Trần Hùng là bạn của Lạc Thiên... Từ từ mở túi ra, cô sững sờtròn mắt:
- Cái gì thế này, đồ hai mảnh? - Khả Vy cầm trên tay hai miếng vải, cô dự địnhđi ra hỏi lại Trần Hùng có nhầm lẫn không hay là đang muốn giễu cợt cô. Nhìnxem, miếng vải được coi là áo còn có một lớp độn иgự¢ to tướng, làm sao mà tênđó biết được cô phải nhờ vả đến miếng ʍúŧ. Khiếm khuyết trên cơ thể trừ nhữngthợ may đồ và Cao Lạc Thiên ra thì có ai hay khi cô luôn được trang bị “hànggiả cao cấp”.
Nắm bắt được tâm lí e ngại của Khả Vy, Trần Hùng đã bố trí hai kiều nữ trongphòng thay đồ, cố tình nói to :
- Vừa rồi có thấy con nhỏ nhà quê gì gì ấy không?
- Cái đứa tên Khả Vy hả? Ờ, có, con đấy đúng là quê thấy mồ, nhìn nó ăn mặc xấuxí, thời buổi nào rồi mà còn...
- Anh Thiên cũng không ưa con nhỏ đó đâu, gọi là vợ nhưng thấy nó chẳng đángbằng con giúp việc cho anh ấy! Lạc Thiên chỉ khoái tụi mình thôi! Haha, này,kéo dây áo trễ xuống một tí, chọn màu đỏ cho rực lửa!
- Ờ, kiểu gì nhìn thấy mình anh Thiên cũng thích thú mà đẩy con nhỏ ra dìa!
- Thôi ૮ɦếƭ, hình như phòng cuối có người!
- Thế thì đã sao, kẻ mà người trong đó là con bé đó, nó nghe được cho biết màthay đổi cách ăn mặc, chứ như thế thì mất mặt anh Lạc Thiên lắm. Chẹp!
Hai cô gái nói xong bước ra, gật đầu với Trần Hùng tỏ ý thành công. Cả hai đềukhông biết việc này để làm gì, chỗ thân thiết thì giúp thôi chứ kiểu này giốngnhư Trần Hùng đang cố tình phá hoại hạnh phúc nhà người khác quá.
Động lực từ những lời đay nhiệt đưa đẩy Khả Vy tới việc sẵn sàng mặc chúng. -Mấy đứa con gái kia, tưởng Khả Vy này tầm thường sao, được rồi, cứ chờ đấy! -Cô tung đồ ra, rút lại việc tra vấn Trần Hùng mà tiến hành lột xác.
Lạc Thiên đã cầm kem chống nắng chờ sẵn, chỉ lát nữa thôi sẽ chứng thực kếtquả. Khu đất này xây dựng bên trên một tòa nhà cao tầng, vào tiết trời hè nóngbức nếu không thoa kem dưỡng da thì sẽ bị sạm. Anh đã yêu cầu mấy nàng kiều rachỗ khác, kiểu gì Khả Vy cũng ra chỗ anh làm điệu cho xem. Lúc đó anh sẽ thoakem chống nắng cho, kế hoạch này rất hay, còn hơn là ôm eo hay xem phim manhiều, lại vừa ghi điểm trong mắt phái nữ.
Trần Hùng tâm đắc vì chiêu thức của mình, ngay cả Lạc Thiên và Tuấn Kiệt cũngphải ca tụng. Anh đứng đợi ngoài phòng thay đồ, đã mười lăm phút trôi qua mãikhông thấy Khả Vy đâu, sốt ruột.
- Tục ngữ có câu: ông ăn chả bà ăn nem, Lạc Thiên kia, nhà ngươi lăng nhăng thìta đây không vừa! Cho ngươi biết Khả Vy này rất hấp dẫn đấy! - Ngắm nhìn mìnhtrước gương, Khả Vy tự hào rồi ra ngoài, không đi về phía Trần Hùng mà vòngngược lại.
- Ta tin không có chàng trai nào không bị ta làm mờ mắt!
Khả Vy tự tin sải chân giữa đám người, dù sở hữu một chiều cao khiêm tốn so vớinhững người ở đây nhưng không vì thế mà mất đi sự duyên dáng trong từng bướcchân. Những ngày qua ở nhà họ Cao được chăm sóc da toàn mỹ nên làn da cô cũngcó thể nói mịn màng như em bé.
Tuấn Kiệt đang tìm cách đẩy mình và Triệu Đông Kỳ ra chỗ khác để Nhược Lam nóichuyện với Vũ Gia Minh, anh lại không quen biết với Triệu Đông Kỳ nên thật khóđể rủ rê đi đâu. Mấy lần ra dấu bằng ánh mắt Tuấn Kiệt đều nhận lại sự ngơ ngáccủa Triệu Đông Kỳ, đành án binh chờ thời cơ.
Vũ Gia Minh nhận thấy cô gái có tên Nhược Lam này khá thông minh sắc sảo. Uốngmột ly trà chanh, phóng tầm mắt ra xa, nói chuyện tâm đắc, anh chợt thấy mộtmàu sắc chóe lọe.
Không chỉ mình anh nhận ra sự có mặt của Cao thiếu phu nhân, mà cả thảy bangười còn lại. Triệu Đông Kỳ biết nhưng tỏ thái độ thờ ơ, Nhược Lam có phầnphiền muội vì đoán Lạc Thiên cũng ở đây, Tuấn Kiệt thắc mắc không biết kế hoạchcủa Lạc Thiên và Trần Hùng như thế nào mà Khả Vy lại ra tận chỗ này. Kế hoạchcó gì thay đổi sao? Thấy cô đi rất bốc lửa, dường như là đang nhịp nhàng trênsàn catwalk, bộ đồ cơn lốc màu da cam quá nổi trội.
- Em xinh tươi, đi chơi với anh không? - Một cậu nhóc có mái tóc màu bạch kimchặn đường.
- Huh? What’s your name? - Khả Vy làm bộ làm tịch, cô chỉ mong Lạc Thiên nhìnthấy và biết được cô cũng đào hoa không kém đâu nhé.
Nhưng rất tiếc cậu nhóc đó hỏi nàng kiều khác, một cô nàng có mái tóc màu mun.
Khả Vy cau có bước nhanh chân lên, vừa ngượng lại vừa hụt hẫng. Cô chẳng thểbiết được lí do khiến ai cũng ngần ngại tiến đến rằng vì cô đã là hoa có chủ,mà chủ lại là người có máu mặt nữa chứ! Đi được hai bước thấy một đôi tình nhânôm hôn thắm thiết giữa ban ngày ban mặt, tự do phóng thoáng quá đà, Khả Vy lạinhớ về mấy cái kinh khủng, chẳng lẽ yêu nhau họ phải thế? Liệu Lạc Thiên vànhân tình cũ đã từng như vậy chưa? Hay anh có hàng tá tình yêu để trải nghiệm ?Cô không cho đó là thắc mắc trong thâm tâm và muốn chính anh phải một là thừanhận hai là phủ nhận điều đó. Nhưng cô là gì trong sơ đồ mối quan hệ rắc rốicủa anh chứ ? Đơn giản anh và cô đứng trên cùng một vị trí nhưng từ chỗ anh lạimọc ra đủ thứ nhánh ngoằn nghèo mà cô không được phép can thiệp, thế nên Khả Vysượng sùng quay mặt đi.
- Khả Vy! - Tuấn Kiệt vẫy tay gọi.
Bất thình lình cộng thêm việc đứng trên mép sàn trơn trượt dính nước, Khả Vykhông kịp trở tay xoay thân đã:
- Tõm!