Vợ ơi là vợ! - Chương 66

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Khả Vy theo dõi tường tận, đồng tử mở to thu trọn từng chi tiết của trang web.Từ những khuôn mặt xinh xắn, 乃úp bê đến những nét trang điểm sành điệu của dânđàn chị đều tập hợp qua avatar với bản lí lịch xuất thân được kiểm chứng chínhxác, họ đều hơn cô về mọi mặt.
- … Thôi, em về đây ! Dù sao… cũng đã làm phiền anh ! - Khả Vy dịu giọng, hóara Triệu Đông Kỳ vẫn đứng về phía mình, nếu không có anh chắc cô sông dở ૮ɦếƭdở từ lâu. Đôi vai trở nên nặng trĩu, chất giọng nhỏ như chỉ nói bằng hơi, đánhrơi sức lực.
Triệu Đông Kỳ ra ngoài tiễn, nhìn cô anh thực lòng chẳng an tâm chút nào. Côcòn quá trẻ con, ngốc xít, không có kiến thức về đàn ông, đặc biệt là Cao LạcThiên. Ngay cả Nhược Lam là người chính chắn còn không bó buộc được, liệu KhảVy có thể. Quên mất, anh phải tiếp tục quan tâm tới Nhược Lam, anh không tin sựkiên trì của mình không thể hàn gắn vết rạn trong trái tim cô ấy.

Mấy hôm nay Lạc Thiên được nghỉ phép, việc hẹn gặp Tuấn Kiệt và Trần Hùngđều phải đợi tới giờ tan ca của họ nên anh ngồi ở quán café chờ trước. Lòngthấp thỏm lo âu không biết nên bắt đầu câu chuyện bằng cách nào, việc này vôcùng tế nhị.
Lôi điện thoại ra, anh định bụng sử dụng trang tìm kiếm về vấn đề khó nói, ngayđến việc gõ từ khóa nào vào anh còn không đánh ra nổi.
- Báo này ! - Tuấn Kiệt đã đến, đưa cho Lạc Thiên số báo mới.
Lạc Thiên liếc nhìn qua, «
Lễ thành hôn của con trai thứ tập đoàn Trường Tồn và tiểu thư họ Triệu
». Ôi, ૮ɦếƭ mất thôi, sao anh cứ bị ám ảnh bởi khuôn mặt của chính vợmình thế nhỉ ?
Chẳng biết tại sao anh lại lôi ra đọc nghiền ngẫm, thật không đúng với phongcách của anh ngày trước. Điều anh lo sợ nhất là cộng đồng xã hội quan tâm đếntân hôn của anh kìa, nghĩ mãi anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra hôm qua.Nhìn Khả Vy mắt mũi tèm nhem như đi đánh trận, còn anh hẳng hề hấn gì trừ trangphục không còn trên người, cứ như đùa.
- Thế nào ? Đêm tân hôn của hai người ra sao ? Tôi đã cá cược với Trần Hùng,cậu ta cho rằng có chuyện gì đó, còn tôi thì không, tôi nghĩ cậu và cô ấy chưacó gì hết ! - Tuấn Kiệt thăm dò, anh nghĩ Lạc Thiên chỉ thích chân dài mét mốt,Khả Vy đó cùng lắm cao một mét sáu lăm là cùng, làm sao hợp khẩu vị.
- … Haiz ! - Lạc Thiên đến đây là để hỏi chuyện này mà lại bị vặn lại, chánquá, anh đứng dậy bỏ về.
- Anh Thiên, gọi em đến có vụ gì thế ? Nhìn mặt anh kìa, đỏ lựng, chắc đêm tânhôn vui vẻ lắm nhỉ ? - Trần Hùng vừa tới, đập tay Tuấn Kiệt, hào hứng kéo LạcThiên ngồi xuống.
- Vui cái con khỉ ! - Lạc Thiên chẳng biết mình thế nào nữa.
- Ố ồ, chị dâu trông có vẻ con gái nhà lành ! Chắc là anh không thích à ? Aibắt anh lấy vợ sớm, giờ phải chịu thôi ! Ha ha !
- Nói linh tinh ! - Lạc Thiên cầm quyển thực đơn phang vào kẻ vừa nói.
- Thế thì sao nhìn mặt anh nhăn nhó như táo tàu thế kia ? Hay tối nay chúng tađi chơi, em biết mấy con bé gốc Latinh hay lắm ! Anh gọi điện bảo chị dâu khôngvề đi, hay để em gọi hộ !
- Cái thằng này im ngay ! Anh tới đây nói chuyện nghiêm túc, không phải vớ vẩn!
- Tức là bạn tôi, Cao Lạc Thiên đã chán phở thèm cơm nhà rồi ! Không biết chịnhà có nghệ thuật gì mà tài thế ?
- Tuấn Kiệt lấy làm lạ, chẳng lẽ đàn ông lấy vợ đều hướng thiện.
- Nếu hai người còn bỡn cợt nữa thì chào nhé, tôi đi đây ! - Lạc Thiên dứtkhoát, bực hết cả mình, tưởng gặp bạn bè chút bầu tâm sự thế mà chúng cứ nóiluyên thuyên, trước đây anh hư hỏng lắm sao ?
- Ấy ấy, anh cứ ngồi xuống kể cho em và anh Tuấn Kiệt nghe, cần quân sư thìchúng em sẵn sàng.
- … - Lạc Thiên ngập ngừng.
Tuấn Kiệt và Trần Hùng chờ đợi, lúc nào cũng thấy Lạc Thiên định mở lời nhưngmãi không thành tiếng.
- Anh không nói thì em không biết phải giúp thế nào đâu ? - thúc giục là yêusách.
- Thế này nhé, tôi muốn hỏi việc này, hai người phải trả lời thẳng thắn… khôngđược cười, không được hỏi lí do tại sao tôi lại hỏi.
- Được rồi, nói đại đi, vòng vo tam quốc mệt tai !
- Cảm giác sau khi… cùng một cô gái thế nào ? - Nuốt từng ngụm nước miếng, LạcThiên ngượng không thể tả, đôi bàn tay chà lấy nhau ra mồ hôi hột.
- Ha ha ha !!!!!!!!!!
Một tràng cười cất lên vang vọng khắp căn phòng kín.
- Ôi anh Thiên ơi, anh hỏi bọn em cái này thật sao ? Ha ha ha ! - Trần Hùngkhông bao giờ nghĩ Lạc Thiên hỏi về phụ nữ vì kiến thức của anh « uyên bác »hơn bất kì ai, thế mà.
Hai người cười đến nỗi cafe trong ly rung mạnh rồi sánh hẳn ra bàn, chuyện nàychẳng khác chuyện hài.
- Lạc Thiên, khai thật đi cậu đã làm gì chị dâu của chúng tôi rồi ?
Lạc Thiên nghiêm mặt, anh tỏ rõ thái độ khó chịu, anh tôn trọng Khả Vy mới đemcâu hỏi này ra cần tư vấn và hai kẻ này đúng là.
- Thôi thôi, không cười nữa kẻo anh ấy đấm gãy răng mình mất ! Anh Thiên nõi rõhơn sự việc xem nào, có phải do tối hôm ấy chúng em chuốc rượu anh say quákhông ? Đáng lí phải sung mãn hơn chứ ? - Nhịn cười được một lát rồi Trần Hùngvà Tuấn Kiệt đâu lại vào đấy, nắc nẻ.
- Vấn đề là tôi không có cảm giác gì nhưng…
Lại mất thời gian chờ đợi, lần này Tuấn Kiệt nói thay :
- Nhưng sáng dậy chị dâu bắt đền cậu đã hủy hoại một đời con gái người ta hả ?Ôi trời ơi, đợi tôi vào WC chút nhé, tôi đang mót ! - Tuấn Kiệt ngay đến đứng dậycòn không vững, anh cười ngặt nghẽo như vừa xem hài kịch.
Lạc Thiên nổi nóng, anh vò đầu bứt tai, điên quá. Anh thấy có lỗi với Khả Vyrất nhiều nhưng thực tâm không thừa nhận việc đã xảy ra, anh đang tự cho mìnhlà kẻ vô trách nhiệm.
- Thôi được, cậu hãy kể cặn kẽ lại chuyện này đi, tôi nghi ngờ về cuộc hôn nhâncủa cậu lắm, rõ ràng cậu vẫn còn tình cảm với Nhược Lam và cô ấy cũng vậy, tạisao lại có một Khả Vy nào đó xen giữa ? -
Tuấn Kiệt không châm chọc nữa, với tư cách một người bạn anh có quyền đi vàovấn đề riêng tư của Lạc Thiên. Trần Hùng im lặng.
- … Chẳng giấu gì hai người, tôi và Nhược Lam có quan hệ huyết thống ! - LạcThiên đã quyết định đặt mối tình đầu về dĩ vãng, nếu đã lấy vợ không nên để chocô ấy phải phiền lòng vì những người bạn của chồng luôn dò hỏi về người con gáikhác. Anh không nói với người trong nhà vì sợ ảnh hưởng tới quan hệ của ông bàCao - Tốt nhất sau này trước mặt Khả Vy đừng nhắc đến quá khứ của tôi !
Có hai sự ngạc nhiên ở đây, thứ nhất là điều Lạc Thiên vừa nói, thứ hai đó làvì vị trí vợ trong lòng Lạc Thiên có phần tương đối quan trọng, Trần Hùng quaysang nhìn Tuấn Kiệt đắc chí, nháy mắt vì chiến lợi phẩm trong vụ cá cược giữacô dâu và chú rể có tình ý với nhau không.
- Tóm lại tôi muốn hỏi là : liệu giữa tôi và cô ta có chuyện gì hay không ?
Tuấn Kiệt huých tay Trần Hùng, nếu gọi vợ là « cô ta » thì chưa hẳn đã có tìnhcảm.
- Thì cậu phải kể rõ ra chúng tôi mới tham gia được.
- Thì đấy thôi…tôi đã say rượu, ngủ dậy thấy cô ta mặc áo tôi, nằm cạnh tôi, tóctai bù xù.
Hai người chề môi há miệng, thế thì rõ quá còn gì.
- … nhưng tôi… nói thế nào nhỉ… tôi có thể khẳng định mình chỉ ngủ thôi, nằm imấy !
- Có mấy cha say xỉn nào biết mình đã làm gì trong lúc mất tự chủ không ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc