Xét nghiệmđêm tân hôn !- Định đi đâu vậy ?
Khả Vy xách túi đi thẳng ra cửa, lầm bầm to nhỏ gì đó, khuôn mặt hiện rõ bứcxúc - Tôi có việc !
- Là đi đâu ? Tôi… chở cô đi ! - Lạc Thiên nghĩ nhà có xe, anh đang nợ cô, sợcô có điều khó nói mà làm liều.
- Không cần thiết !
Vừa dứt lời cô đã tỏ thái độ tức tối với đôi giầy ngoài hiên. Vóc dáng và trangphục hiện thời cho thấy cô đang muốn thử sức với một bộ môn thể dục thể thaonào đó.
- Bây giờ đã 10h, nắng gắt, cô ra ngoài sẽ bị cảm nắng ! - Lạc Thiên sinh nghihay cô chịu di chứng của cú sốc, có ai đời chạy vòng quanh công viên vào thờigian này trong ngày.
- Chuyện tầm phào ! - Khả Vy cài cổng rồi lên một chiếc taxi, không bận tâm LạcThiên lo lắng vẩn vơ.
Anh không hiểu ý cô lắm, đừng bảo là cô đi trình báo cảnh sát khu vực chứ ? Côvới anh đã có sự ràng buộc bởi cuộc hôn nhân ngày hôm qua, không cớ gì kêu anhra tòa vì « hiềm khích ».
Cuối cùng đem theo nỗi niềm bứt rứt không yên Lạc Thiên cũng quyết định rangoài. Anh tới gặp chiến hữu Trần Hùng và Tuấn Kiệt.
*
Khả Vy trên đường đến nhà Triệu Đông Kỳ để hỏi cho ra nhẽ ngọn ngành. Bộ quầnáo thể thao trên người nhằm mục đích tạo sự thoải mái khi vận nội công. Việctìm địa chỉ của Triệu Đông Kỳ không khó vì cô đã từng nghe nói về khu nhà, chỉcần hỏi thăm người dân xung quanh là được. Anh ta là tác giả có danh trên báomạng nhưng lại giấu thân phận, dù vậy sao giấu được láng giềng.
Chẳng mấy chốc Khả Vy đã có mặt tại tầng 31 của khu trung cư Trang Lệ, nơi cưngụ của anh.
- Mở cửa ! - Không cần tới chuông Khả Vy gọi lớn.
- Ai thế ? - Triệu Đông Kỳ áo may ô quần sooc vặn nắm đấm cửa - À, Khả Vy ! Cơngió nào đưa cô đến tìm anh vậy ? Chuyện hôm trước tiến hành tốt chứ ?
Khả Vy xông lên cầm túi xách đập vào vai và lưng anh tới tấp, tung chưởng hungdữ như một con mãnh thú bị xổng chuồng.
- Cô làm cái quái gì đấy ? - Triệu Đông Kỳ thủ thế giữ tay cô lại, kéo vàophòng tránh sự dòm ngó của hàng xóm.
- Đồ đáng ghét ! Anh nghĩ linh tinh cái gì mà bắt tôi phải phục tùng theo kếhoạch dở hơi đó ? Gì cơ, tự biến mình thành phụ nữ sau đêm tân hôn ? Tôi chưatừng thấy ai giống một con điên như tôi !
- Trời đất ! Vì chuyện này mà đến đây làm ầm ĩ hả, cô không biết là anh đangbảo vệ cô hay sao?
- Bảo vệ ? Anh nói thử coi ? Có mà anh hại ૮ɦếƭ tôi thì có ! - Khả Vy luôn quýmến Triệu Đông Kỳ, cô biết anh chàng này trước khi làm gì cũng luôn cẩn tắcnhưng trong tình thế này thì không.
- Ngay từ đầu cô phải tới nhà họ Cao vì cái thai, tôi không dựng ra cái trò đóthì làm sao tự nhiên mọc ra cái bụng cho cô được ! Cô phải có em bé hiểu chưa,nếu không xảy ra chuyện ấy với Lạc Thiên thì làm sao có được !
- Nghĩa là sao ? - Dường như vụ giao dịch ban đầu giữa Khả Vy và Cao gia ngườibị hố nặng nhất chính là cô.
- Cô ngốc này ! - Triệu Đông Kỳ đang tìm cách giải thích - Cô nghĩ xem, nam nữđến tuổi trưởng thành, dựng vợ gả chồng, kết hôn đàng hoàng thì việc có con làchuyện đương nhiên ! Cái hày hiểu chứ ?
Khả Vy gật đầu cái rụp, mớ thắc mắc vẫn loằng ngoằng rắc rối.
- Rồi, vậy tại sao có em bé được ? - Triệu Đông Kỳ nhìn khuôn mặt như chậm pháttriển của Khả Vy mà không tiện nói lên lời, anh giơ hai ngón cái ra, - Đây làbố, đây là mẹ ! - Anh chụm hai ngón tay lại vào nhau - Đó, giờ hiểu chưa ?
- Chưa ? - Khả Vy lắc đầu.
- Trời ạ ! Cô thuộc tộc người rừng à ? - Ban đầu là Lạc Thiên nhìn nhận cô làmột đứa quê mùa, Vũ Gia Minh cho cô là dân Mù Cang Chải, ngay đến cả Triệu ĐôngKỳ cũng phải chào thua. - Mà người rừng cũng biết chứ không đần độn như cô đâu!
- Anh nói lòng và lòng vòng mấy cái này nhằm mục đích gì ? - Khả Vy không phảikhông hiểu, chẳng qua cô muốn biết tại sao mình phải làm trò hề đó.
Triệu Đông Kỳ lại tưởng cô chậm tiến, bất lực gọi cô vào phòng sách, kiếm quyểnsách văn học nước ngoài, ở phương Tây hoặc Nhật Bản họ nói về chuyện này rấtbình thường, trước khi giải thích nên để cô ngâm kĩ.
- Cầm lấy, đọc đi cho mở mang đầu óc ! Thật khó tin có người trong sáng như cừunon Khả Vy !