- Hờ hờ, anh cứ tự nhiên ra ngoài, tôi ăn ở nhà cũng được ! - Khả Vy lên tiếng,cô liếc nhìn anh một cái, sao mặt anh ta nóng bừng bừng thế nhỉ, vẫn còn say ?
- … - Lạc Thiên không biết làm thế nào, tưởng cô sẽ đồng ý - Vậy… thôi, cô nghỉngơi đi.
Anh vì thế cũng đành ở nhà. Theo tính toán ban đầu chiều nay anh sẽ bắt đầu vàobar xả hơi dài kì nhưng tình hình này thì không được rồi. Anh tự thấy mình cầncó trách nhiệm với những việc xảy ra đêm qua. Nếu cứ cố tình tránh mặt thì hènquá, anh chọn cách ngồi ở ghế sofa phòng khách. Ngồi xuống chăm chăm nhìn vàochữ Hỉ.
Khả Vy vào trong bếp, nhớ lại lời quản gia Tôn, ngay cả ông còn nói về LạcThiên bằng một trạng từ trong dấu ngoặc kép : « sung mãn », đối với anh chuyệnchăn gối là quá bình thường, ông chỉ lo cô bị sốc tâm lí nên căn dặn trước. Tuynhiên trong tình thế này người bị hại phải là anh ta - một con lừa ngu ngơ, còncô giống con cáo già xảo quyệt, cô chẳng bị sao cả, tâm trạng có phần khôngthoải mái chứ tuyệt đối không ảnh hưởng tới tâm sinh lí. Hơn nữa anh ta đã cótiền sử với những người khác rồi thì cô chẳng có gì phải áy náy.
Mở tủ lạnh ra, bên Cao gia chu đáo đề nghị mỗi tuần sẽ cũng cấp thực phẩm tới,chất đầy cả một tủ toàn là đồ ăn. Khả Vy vỗ bụng hài lòng nói chuyện phiếm vớicái dạ dày.
Có một tờ giấy nhớ dán trên mặt tủ, «
Mục tiêu : tăng 10kg trong vòng 5 tháng !
» , Khả Vy mắt sắp long tròng, cái gì cơ, cô phải ăn hết những thứ nàysao. Vô lí, trước khi lấy chồng họ bắt cô kiêng khem để mặc váy cưới, đến khigiây phút huy hoàng trôi qua thì cho nhồi nhét vô tổ chức. Trong tủ lạnh chialàm bẩy ngăn, dành cho mỗi thứ trong tuần, mỗi hộp có dung tích tương đương haimươi lit, chứa thực phẩm bổ dưỡng.
- Này anh ! Vào đây ăn sáng ! - Khả Vy không dùng tạp dề, cô làm nóng đồ ăn rồibày biện trên bàn. Nghĩ bụng chắc bên nhà lo lắng cho anh, chỉ tiêu lên cân đềra là để anh thực hiện chứ cô là con gái, lên những 10 cân chắc lăn đi mất.
Anh sướng thật, có người quan tâm, còn cô chính xác chưa bao giờ nhận được mộtlời hỏi thăm chân thành.
Lạc Thiên nghe ngữ điệu có chút buồn phiền chất chứa của Khả Vy đâm ra càng logay gáy. Ậm ờ đi vào trong. Khả Vy
đã ngồi từ trước, bàn có sáu ghế, anh tránh ngồi đối diện.
Cô còn chu đáo lấy bát và đũa cho, suốt bữa anh phần nhiều cắm mặt vào bát cơm.
- Cố ăn hết đi nhé ! Bên nhà anh đề nghị đấy ! Chắc họ muốn vỗ béo nên yêu cầubắt anh tăng 10 cân trong thời gian ngắn !
Lạc Thiên thậm chí còn không trả lời. Cô ta đang cố tỏ ra như không có chuyệngì đây mà, cô đừng làm như thế có được không, tôi… tôi biết lỗi rồi mà. Thứ ăntrong miệng thật khó nuốt, Lạc Thiên cố gắng nhai chậm rãi để không bị nghẹn ứ,tâm trạng như đang trên dàn thiêu, nóng hổi toát vã mồ hôi, mỗi câu nói của KhảVy như một ngọn lửa châm ngòi cho đám củi gỗ dưới chân.
- Ăn đi này ! - Anh vẫn cúi mặt, gắp một miếng đưa lên, cũng chẳng nhìn đó làthức ăn gì, điều quan trọng là anh muốn đền đáp phần nào cho cô.
- Cảm ơn ! - Khả Vy nâng bát cơm theo hướng tay anh, lệch chỗ cô ngồi một gócchừng ba mươi độ. Đợi mãi mà không thấy anh nhả viên thịt ra.
Cứ kiểu này chắc ૮ɦếƭ mất thôi, Lạc Thiên à, anh bình thường lại đi, tôi nàophải yêu ma, thà anh cứ coi như không có chuyện gì còn tốt hơn phải khép nép,anh dường như đang tôn thờ tôi thì phải. Chồng ơi là chồng, nếu anh mà biết tôiđã làm những gì liệu tôi có bị hắt hủi và khinh rẻ không. Khả Vy không đợi đượcrút tay về, tự gắp đồ cho mình.
- Cô ăn thêm đi này ! - Lạc Thiên mới biết đầu óc mình đang đi chậm với tiếnđộ, anh nhanh tay gắp mỗi đĩa một hai thứ vào bát của cô - Ăn đi để lấy lại sức!
Ôi giời ơi đất hỡi, sức khỏe tôi ở trong trạng thái hoàn toàn tốt, không thamgia hoạt động mạnh trước đó, cần gì phải « lấy lại sức », anh đẩy quá khứ sangmột bên được không ?
Lạc Thiên hi hữu ngước mặt lên, chớp được đúng khuôn mặt khó xử của Khả Vy, anhlại nói sai rồi. Theo như cô nói, số thức ăn trên bàn do nhà chuẩn bị, chẳnghay họ nghĩ anh thiếu năng lượng đến nỗi phải chu đáo quá mức, có khi nào họnghĩ anh « ђàภђ ђạ » Khả Vy đến nỗi phải bồi bổ sức khỏe.