Nửa tiếng sau Khả Vy mới tỉnh ngủ, thấy Lạc Thiên bên cạnh nhắm mắt liền nghĩanh còn mệt, cô là phận gái biết làm thế nào đây. Kế hoạch của Triệu Đông Kỳ đãcho vào máy hủy tài liệu, trong đó chỉ viết đến hành động này rồi dừng lại, lído anh ta đưa ra là: vì tác giả chưa từng abc xyz nên không biết viết tiếp thếnào, tốt nhất hai nhân vật cứ tự biên tự diễn cho tự nhiên. Đúng là tác giảdởm, cô chằn chọc cắn môi, chờ đợi Lạc Thiên là người dậy trước, xem anh ta nóigì thì mình hùa theo
Cả hai đều muốn về thế bị động nên không ai thèm hành xử trước. Thời giancứ vô tư trôi, họ còn cảm giác thấy từng tiếng đồng hồ trôi và nhịp tim loạn xạcủa mình. Nếu đem cảnh tượng mờ ám này lên một bộ phim truyền hình đang tuộtdốc không phanh thì chắc chắn sẽ tuốt lại rating một cách nhanh chóng, chàng vànàng đang kiểm chứng giới hạn sự kiên nhẫn của nhau trong tình thế đáng báođộng.
Cuối cùng cả hai sốt ruột trùng hợp quay mặt vào trong thăm dò đối phương, mắtchạm mắt, nhấp nháy ba cái. Xong rồi lại nhắm giả vờ ngủ tiếp, nghĩ thế nào cảhai lại cùng ngồi dậy.
- Tôi... - Lạc Thiên ngượng ngùng náu mình dưới lớp chăn. Nhìn mặt cô khủngkhi*p quá, lẽ nào anh đã cào nát hay mài đá khiến những sản phẩm làm đẹp đingược lại tác dụng vốn có, biến khuôn mặt thiếu nữ còn sống như một con ma nữ.
Ấy là do sự thiếu chuyên nghiệp trong cách trang điểm cố tỏ ra mình bị hại, nhưsợ người khác nhìn vào không biết nên cô đã tô vẽ quá đậm. Thế nhưng lớp phấntrắng lại không thể che lấp đôi má đỏ rực và sự bối rối của cô.
Một nam một nữ tại một nơi giành riêng cho hai người, những vật dụng cần thiếtbị quẳng xung quanh giường, cô gái lại vận đồ của chàng trai thì dẫu Khả Vy đãbỏ qua một bước trong tiến trình của kế hoạch gốc thì cũng vẫn làm Lạc Thiênsuy diễn ௱ôЛƓ lung. Đáng lẽ cô còn phải quệt son vào môi anh, vẽ hình môi lêntay mà tích vào một vài nơi trên người anh, kì ૮ɦếƭ đi được, xịt nước hoa củacô dâu khắp chăn gối, bứt tóc mình rải rác, lạ nữa là dùng móng tay cào cấu иgự¢anh đến nỗi đổ máu cũng được, nhưng cô đã tự bỏ qua. Ai lại đi làm cái trò dởngười ấy ! - Amen, tôi chỉ là diễn viên, đừng trách tôi ! - Khả Vy nhủ thầm.
- Tôi... à, cô... đi vệ sinh đi! - Nói xong câu này Lạc Thiên muốn độn thổ, câunói vô tình đã tự thừa nhận chuyện gì đó với vợ, người ta chỉ có ý định đi tắmtrong trường hợp quá nóng hoặc cơ thể không sạch sẽ… Chuyện đang xảy ra anh bị« thuyết phục » 51%, cần phải tìm hiểu 49 phần còn lại, nó phụ thuộc vào lòngtin của anh đặt vào chính bản thân về tinh thần tự chủ.
Khả Vy chọn cách biến khỏi rắc rối, rời khỏi phòng anh, ngay sau tiếng cửađóng, Ⱡồ₦g иgự¢ của cả hai như quăng được cả một ngọn Thái Sơn. Chiếc áo củachú rể không dài lắm, chỉ che được một phần thân dưới của cô, mở tủ chọn đồ,Khả Vy tìm bộ nào cao cổng kín tường nhất.
Không biết vợ chồng sau đêm tân hôn người ta có ngại nhau như thế không nhưngđôi tai của Lạc Thiên nóng bừng, cách hình dung đơn giản nhất nó giống như đãbị trần nước sôi. Ở những lần vui vẻ sao anh không hề lúng túng, day dứt hay vìnhững nàng đó tự nguyện. Hình dung ra cảnh đêm qua anh chịu sự chi phối của mencồn, lôi Khả Vy ném xuống giường, cô chân yếu tay mềm không chống cự nổi - Ôi,thành thật tôi xin lỗi cô! - Úp tay vào mặt, Lạc Thiên sám hối, thương xót thayphận nữ nhi. Chắc Khả Vy giận mình lắm !
Về phía Khả Vy, cô đang nghĩ nếu là kẻ thứ ba đứng ngoài chắc chắn nghĩ LạcThiên là kẻ đần độn, bị con nhỏ Khả Vy xí gạt. Hay là cô nói toẹt ra và dặn anhphải giữ bí mật, rằng chỉ là màn kịch, điều đó sẽ dễ dàng giáp mặt nhau. Côquyết định ló mặt ra ngoài.
- A, Khả Vy à! - Đúng lúc Lạc Thiên ăn mặc chỉnh tề định gõ cửa phòng cô, rónrén không khác một tên tội phạm. Gặp được cô anh mau chóng đứng thẳng người,đôi tay trở nên thừa thãi, gãi đầu gãi tai.
- Ờ thì…! - Nhưng Khả Vy lại không thể nói, có một thế lực buộc cô bịt miệnglàm ngơ, nghe đâu là ý của hai bậc cao nhân trưởng bối. Thôi thì cứ để hiểulầm, anh ta cũng chẳng muốn sống với mình, có thì cũng gặp mặt vài lần là cùng.
Nhìn thấy Khả Vy mặc áo cổ cao trong tiết hè này càng làm anh khó xử, giọng nóicứng nhắc và lắp bắp ngay từ trong suy nghĩ.
- Tôi… muốn nói là... chúng ta đi ăn sáng! - Tốt nhất ra ngoài thay đổi khôngkhí, tránh được giây phút riêng tư.