Lần này không phải buổi tiệc hôm trước, cô đang mang một bộ trang phục vô cùngdiêm dúa không thể nhảy lên, anh và cô lại đã danh chính môn thuận quan hệ vợchồng việc này không có gì vô nghĩa, trái lại rất tình tứ. Tất cả bạn bè củaLạc Thiên đều ồ lên theo, bức đôi tình nhân đến đường cùng.
Chàng thiếu gia Lạc Thiên nổi tiếng với nụ hôn Pháp điêu luyện mà bất kì cô gáinào đều mong đợi, đôi môi anh khêu gợi vẽ lên đường trái tim.
Một vài cô gái tức tối ngoảnh mặt đi, còn đa phần đều tò mò.
- May mà đã nhai singum! - Lạc Thiên không ngờ mình lại bối rối trước hoàn cảnhnày, cứ coi cô như những fan hâm mộ mình là được, có gì phải rối bời thế này.Anh nói thế chỉ để chấn an chính nhịp đập dồn dập của hệ tuần hoàn.
- Nằm mơ hả? - Khả Vy đáp lại, cô đã dự liệu được hoàn cảnh này và năn nỉ ỉ ôimãi Triệu Đông Kỳ mới bày cho một cách để không bị mất đi nụ hôn đầu đời mộtcách bất đắc dĩ.
Khả Vy chủ động đặt đôi tay lên má Lạc Thiên, kéo mặt anh sát lại gần. Tiếngreo hò càng lớn. Lạc Thiên như bị cuốn vào, ngoài việc để tâm đến chuyển độngcủa đôi môi đỏ mọng ra không thể nghĩ gì khác hơn, anh chấp nhận bị động cúithấp đầu. Cô đơn giản ti hí mắt kề tới, mùi bạc hà trong hơi thở của Lạc Thiêncó ma lực hấp dẫn.
Cách chừng một cm cô dừng lại, trong khi anh vẫn tiến tới, cô ghì tay vào mặtanh không cho chuyển động nữa. Chỉ cần làm đến đây là đủ, người ngoài sẽ bị bàntay đã đeo găng trắng của cô che lấp và nghĩ rằng đây thực sự là một nụ hôn.
- Này, đứng im đi, chỉ giả vờ thôi không có hôn thật đâu! - Khả Vy mấp máy môiđể Lạc Thiên biết, cô muốn đặt nụ hôn vào người toàn tâm toàn ý yêu mình chứkhông phải người có hình bóng của ai khác trong lòng. Cô nghĩ anh tưởng mình làNhược Lam mà hồ đồ thôi. Không hy vọng tất sẽ không phải thất vọng.
Lạc Thiên từ từ mở mắt, khoảng cách lúc này không chỉ còn là mười mm nữa rồi,rất gần, chỉ cần gần hơn chút nữa là môi chạm môi. Anh đã quá tự tin cho rằngchỉ cần mình không để ý thì thôi chứ đã ngắm cô gái nào hẳn cô ta sẽ phục tùnganh. Nhưng anh nhầm, mắc rất nhiều sự nhầm với Khả Vy, điều đó khiến anh càngmuốn chinh phục hơn. Bất giác anh lấy lại thế thượng phong vốn có, mặc chonhững ngón tay cô tồn tại trên gò má, anh đẩy cô lại gần mình hơn.
Và đó là nụ hôn đầu tiên của Khả Vy, tại thánh đường dành riêng cho cô và chúrể, dưới sự chứng giám của nhiều người, thăng hoa và nở rộ như một đóa hoa.
Anh đón lấy cô bằng cả vòng tay mình, không say đắm mân mê môi kề môi, không khoatrương lãng mạn, càng không chìm sâu vào tìm kiếm, đơn giản chỉ là một khoảnhkhắc hai con tim chờ đợi nhau để cùng cộng hưởng một nhịp đập. Sự lướt quanhanh chóng ấy duy chỉ mình cô đạt được, chưa sâu sắc nhưng khó quên, chưa mặnmà nhưng cháy bỏng, chưa cực đại nhưng sẽ đến một ngày đạt tới giá trị lớnnhất.
Có lẽ bên dưới họ nghĩ anh quá thuần thục với những cử chỉ ân cần trao cho pháinữ rồi, dường như anh chưa từng có khái niệm chỉ thăm dò làn môi của phái nữ,bất kể là ai, ngay cả nụ hôn thuở niên thiếu dành cho Nhược Lam cũng không manglại một cảm giác bất an như lúc này.