- Ngày vui của chúng tôi, hân hạnh được đón tiếp quý khách! - Khả Vy tiếp nhậncâu nói của Tuấn Kiệt, cô mềm giọng ngay. Quản gia đã nói, phải biết cung kínhbạn của gia đình nhà chồng dù thực lòng cô chẳng ưa gì tên Vũ Gia Minh này.
Sau đó cô dâu chú rể đứng chào khách, Khả Vy khoác tay Lạc Thiên một cách tựnhiên, cùng vui vẻ nói chuyện xã giao. Khuôn mặt cô còn non choẹt ẩn dưới lớpphấn, nói năng từ tốn như sợ nói vấp hay không hài lòng người nghe, có nhiềukhách quá cô chẳng biết họ tên là gì, chỉ nghe chú rể chào đón mà bắt chướctheo.
- Biết thế này đã đến muộn! - Lạc Thiên lấy một ly trà đưa cho Khả Vy, chu đáođặt ống ʍúŧ lên. - Uống cho đỡ khát!
Cô im lìm không khoác tay lên anh nữa, anh đến muộn, nếu là thế, tại sao cứthích để cô bơ vơ vậy. Anh có rất nhiều bạn bè chiến hữu, có rất nhiều ngươithân đến dự mà cô chẳng có ai. Anh đến muộn cô sẽ phải đứng một mình lẻ loi,sao không thử nghĩ đến tâm trạng của người cô thế?
- Tôi đùa đấy ! - Lạc Thiên quay lại nhìn cô, mới chọc một tý mà mặt đã nghệtra. Anh thích nhìn thấy cô tung tăng hống hách hơn cái vẻ mặt sầu não này, nólàm anh đứng bên cạnh cũng không thể nào vui.
- Đùa gì mà đáng ghét! - một giọt nước mắt vô tình rơi, nín thở một lát, Khả Vyđưa tay quệt lấy. Cô không yếu đuối đến nỗi phải khóc vì anh, giọt nước mặt nàydành cho sự bất công trong cuộc đời. Nếu cô có cha, có mẹ, có anh em họ hàngthân thích đã không phải một mình sang sông.
- Sao thế?
- Chẳng sao cả! Chỉ nhớ nhà thôi!
- Cô làm gì có nhà... - Anh lỡ lời, đáng lẽ không được phép nói ra. Con gáitrước khi về nhà chồng luôn có cùng một nỗi niềm bồi hồi, điều đáng trách ở anhlà biết Khả Vy không may mắn như những cô gái khác, thế mà lại thể hiện qua lờinói.
- ... - Khả Vy quay lưng vào trong, không nói gì lặng lẽ lau nước mắt. Ai bảocô không có nhà chứ, nhà của cô chính là nơi đã sống và lớn lên, là tập thể giađình cô nhi viện.
- Tôi... không đùa nữa! Nãy giờ chỉ nói chọc thôi!... Có tôi ở đây rồi cô cònsợ cô đơn nữa à? Con cáo Khả Vy sao lại ngốc nghếch không phân biệt được đâu lànói đùa đâu là nói thật chứ!
- Anh có bao giờ nói thật đâu! - Khả Vy lấy lại tinh thần, bỏ qua, nụ cười hiềnlại nở trên môi với khách quý.
Lạc Thiên biết lặng im lúc này là cách tốt nhất, cô chẳng bao giờ tin những gìanh nói, thế cũng tốt.
Nếu không muốn đến dự đám cưới với vai trò của người bạn gái cũ thì Nhược Lamcố gắng đi với tư cách một người em gái. Cô đi cùng Triệu Đông Kỳ tới.
- Nhược Lam à ! - Lạc Thiên gọi thành tiếng, cố gắng không để lộ ra tiếng lòng,anh ngượng cười và dặn lòng coi cô chỉ là một người em.
Khả Vy ngước lên nhìn ánh mắt anh, sao chưa bao giờ thấy anh nhìn ai ấm áp nhưthế, ánh mặt trời ngỡ chỉ dành cho một mình cô gái kia. Hai người đó tiến lạigần, Nhược Lam mỉm cười, nhưng giây phút giao nhau ánh mắt với Lạc Thiên nhưbất tận, họ chẳng còn để ý sự tồn tại của hai người còn lại.
- Giờ mới đến à? Phong bì của em đâu? - Khả Vy trở về vẻ tinh nghịch, mặc kệhọ.
- Không có! Mà ai làm cô chạnh lòng vậy, mắt đỏ hoe rồi kìa? - Triệu Đông Kythực tế chỉ được đến cùng Nhược Lam, nhưng dự đoán cô dâu không có ai đến mừngđã chuẩn bị một món quà nho nhỏ nhằm mục đích an ủi.
- Thế á? Mắt em xưng lắm à? - Khả Vy lo sợ ai cũng biết mình đã khóc.
- Đùa thôi! Chỉ có con mắt tinh tường như anh mới nhìn thấy, cô không bị thằngcha Lạc Thiên bắt nạt chứ? Nếu hắn dám thì bảo anh, anh sẽ đứng về phía cô! Mànày, đêm nay phải lên gân một chút nhé! - Che tay lên miệng, Triệu Đông Kỳ nóinhỏ - Không dành cho người dưới 18 tuổi!
Dù biết Khả Vy đã đủ tuổi là một công dân nhưng cô còn tồ tẹt trong chuyện vợchồng lắm, bị Triệu Đông Kỳ trêu vậy mà vẫn cười cười.
- Đừng trách anh không cảnh báo trước! - Triệu Đông Kì nháy lại một lần nữanhưng có nói thế nào cô vẫn vui vẻ, nhận lấy món quà của anh mà thích thú.
- Cảm ơn anh !
Cuối cùng Nhược Lam cũng rời Lạc Thiên đi vào bên trong, không quên chúc phúc.
- Cô cười cái gì thế? - Lạc Thiên quay sang dòm ngó, đáng lẽ thấy chồng gặp bạngái cũ phải tỏ ra khó chịu mà cô này cứ nhe răng ra từ nãy tới giờ.
- Tôi có quà này! - Cô giơ lên khoe khoang như một đứa trẻ lần đầu tiên nhậnquà sinh nhật, đôi mắt trở về một miền kí ức xa xăm, vô cùng hạnh phúc.
- Xì, nhìn thấy chồng quà kia không? Là của tôi đấy! - Lạc Thiên chỉ tay sangphải, quà mừng cho ngày hôm nay chất thành đống, toàn những món cầu kì đắt giá.
Khả Vy chẳng bận tâm, cô từ từ bóc lớp vở ra, đó là một con 乃úp bê con trai vớilời nhắn: “Hắn mà bắt nạt thì lấy con 乃úp bê này lên đồng trù úm!”, Khả Vy trântrọng con 乃úp bê nhỏ trên tay, áp vào mình, có thể giá trị vật chất của nó khôngbằng một phần trăm của những thứ cô nhận được từ nhà họ Cao nhưng giá trị tinhthần thì đáng kể. Có thể nói là may mắn khi được quen biết với Triệu Đông Kỳ,anh ta không phải hoàn hảo nhưng lại rất gần gũi thân thiết.