Khả Vy không nói gì hơn, cô chẳng màng những lời nói chọc của anh, ánh mắt sánglên một niềm vui khó tả, trở lại phòng của mình.
*
Vũ Gia Minh nhìn soi xét tấm ảnh cưới được in bằng giấy cao cấp và mực đạt chấtlượng chuẩn, anh không ngờ cô dâu cũng không đến nỗi tệ, kể mà không có sự kiệnxảy ra gây chấn động suy nghĩ của anh về Triệu Khả Vy thì cũng liệt cô vào danhsách sáng giá. Liếc nhìn chú rể, anh chẳng nhớ mặt kẻ đã say xỉn hôm trước bởikhi ấy trông hắn quá bù xù còn người trong ảnh lại vô cùng sang trọng.
- Này! Trông hao hao giống anh thế?
- Em trai tôi thì sao không giống! - Lạc Trung cũng dừng lại ngắm nhìn bức ảnhđó, anh quen biết Vũ Gia Minh trong lần công tác bên ốc đảo của châu Mĩ, haingười cũng hay liên lạc và trở thành bạn.
- Hả? Thằng này là em trai của anh sao?
- Phải! Nhưng có gì không ổn?
Vũ Gia Minh không nói gì, thầm nghĩ, cứ tưởng hắn và con nhỏ thổ dân đó là lũngười thiếu giáo dục, vô duyên vô cớ trêu người. Thì ra lại là một người cóchức sắc quyền hành, gia giáo.
Lễ thành hôn được tổ chức vào tầm chiều tối, gồm hai phần là nghi thức và tiệctùng.
Chú rể đã xuất hiện, tất cả đều trầm trồ ca ngợi vẻ đẹp của anh. Đứng bên cạnhbức ảnh cưới, Lạc Thiên không hài lòng nhìn nụ cười của Khả Vy, không biết lúcấy cô đã nghĩ gì, chắc là buồn lắm thế nên anh yêu cầu phục vụ mang tấm ảnh đi,không để cô nhìn thấy nó.
Trần Hùng đến sớm, tới bắt tay Lạc Thiên không khỏi nuối tiếc:
- Anh Thiên cưới vợ sớm thế, em cứ tưởng anh định ở giá cả đời để tận hưởngcuộc sống!
Thế rồi cả hai cùng phá lên cười và nói chuyện phiếm một hồi. Khi Trần Hùng đi,nhìn thấy Lạc Trung đứng một mình, Lạc Thiên đề nghị anh trai một việc:
- Anh có thể dắt cô dâu trên lễ đường được không?
Lạc Trung nhìn lại bằng ánh mắt khó hiểu, anh đã từng hứa sẽ là người tác hợpcho Lạc Thiên và cô dâu nhưng phải là Nhược Lam chứ không là ai khác.
- Khả Vy... cô ấy không có người thân nào cả! - Lạc Thiên thấy sự do dự trongánh mắt của anh trai, có lẽ Lạc Trung vẫn chưa biết là mình chính là anh ruộtcủa Nhược Lam, anh cũng không tiện giải thích vì chuyện ấy càng ít người biếtcàng tốt.
- Cha sẽ dẫn cô dâu!
- Không! Nếu anh không muốn giúp thì nhờ người khác vậy! - Màn sắp xếp trước,ông Cao Lạc Trương với quan hệ là cha nuôi của Khả Vy là người trao tay cô dâucho chú rể, nhưng Lạc Thiên không thích điều đó, cho rằng cuộc hôn nhân này làmột sự đổi trác nhưng anh không muốn vướng bận những mưu mô quỷ kế của ngườilớn, để Lạc Trung đi thay là tốt nhất. Có lẽ Lạc Trung vì ưng ý Nhược Lam hơnKhả Vy, cũng như anh đã từng nhìn Khả Vy bằng ánh mắt của một người thành phốvới một đứa quê mùa, anh tin Lạc Trung sẽ thay đổi góc nhìn như mình đã tự cânchỉnh lại sau khi tiếp xúc nhiều với cô.
- Thôi được!
Cao phu nhân và Chủ tịch trực tiếp đón chào những vị khách quý từ phương xa vềdự đám cưới của con trai, một phần người quý tộc đến đây là để phô trương mốiquan hệ và quyền thế, một phần vì tò mò không biết cô công chúa nhỏ nào có đủkhả năng giữ chân được chàng trai nổi tiếng đào hoa sát gái Cao Lạc Thiên, aicũng chung một suy nghĩ sớm muộn cô gái đó cũng bị ra rìa thôi nhưng ngoài miệngtoàn nói lời tốt đẹp.
Khả Vy một mình bước ra, tay cầm một đóa hoa hồng, đằng xa đã thấy Lạc Thiênđứng đó với bạn bè vui vẻ nói chuyện. Thấy mình chỉ có duy nhất bởi nhà họ Caokhông cho phép những kẻ hèn kém góp mặt tại đây, mà những cô bạn gái ở cô nhiviện thì đúng là thế. Cô đơn độc thế, bước chân có phần lạc lõng, cô lấy chồngkhi chưa thực sự tin tưởng, bỏ cả một tuổi trẻ sang bên để chung một lối đingắn ngủi bên Lạc Thiên.
- Chị dâu đây rồi! - Trần Hùng hồ hởi tiến lên trước, đón tay Khả Vy và hôn nhẹlên thể hiện sự trân trọng. - Hôm nay chị là người phụ nữ tinh tế và đẹp nhấtđấy!
- Đâu có, cô dâu vẫn chưa là phụ nữ mà! - một người bạn khác thêm vào.
Tuấn Kiệt bắt gặp Vũ Gia Minh trong buổi lễ, đứng cùng nhau thấy cô dâu rồi từxa đi tới, tiếp câu chuyện:
- Cái này không biết được, phải hỏi chú rể chứ!!!! Ha ha! - Tuấn Kiệt thoải máichọc ghẹo mặc cho Lạc Thiên hằm hằm nhìn lại, lần này không giống những lầnkhác, ánh nhìn khiến Tuấn Kiệt có phần rùng rợn.
- À há! Tôi dự đoán hai người này sớm muộn cũng li thân thôi! - Với những gìphỏng đoán, một người chồng vũ phu, một bà vợ bẩn tính thì
Vũ Gia Minh chỉ nói đúng, đến ngày hôm nay anh vẫn chưa hết bực dọc.
Câu nói vô tình hay có chủ ý của Vũ Gia Minh khiến cả đám xúm lại lườm cho mộttràng - Cậu nói cái gì thế?
- Vô duyên! - Khả Vy nghĩ mấy câu trêu đùa của bạn chú rể đã quá lắm rồi và côđể im, thế nhưng trong ngày vui mà tên kia ăn nói chẳng suy nghĩ gì cả, dù cóđúng là thế cũng không nên nói ra.
- Quen à? - Lạc Thiên quay về phía Khả Vy, anh nhìn nghiêng. Nãy rồi không để ýnhưng chợt anh phải nhận ra một điều cô “đang” đẹp, vẻ đẹp của một nữ hoànghiện đại, pha lẫn sự đáng yêu của cô công chua tọa lạc trong tòa lâu đài nàođó. Người đàn ông vận đồ lịch sự kia cũng mang một vẻ đẹp cuốn hút, sao lại cóthể quen biết với vợ anh, chắc chỉ là nhầm lẫn.
- Không!
- Vậy thì tiễn khách! - Lạc Thiên không thèm nhìn Vũ Gia Minh, gọi một phục vụgần đó tới.
- Vũ Gia Minh là bạn của tôi, cậu ấy tính tình thẳng thắn không thích vănphong, mong mọi người thông cảm - Tuấn Kiệt đành xuống nước, tuy cũng đồng tìnhvới bạn.
Vũ Gia Minh bị mất mặt trước mọi người, có lẽ nào vì đã đuổi Triệu Khả Vy rakhỏi vũ trường của mình nên bị “tẩy chay”, anh vốn là người nghĩ sao nói vậy,đi thẳng vấn đề. Cũng không phải là khách mời trung gian mà có thiệp đỏ hẳnhoi, Lạc Trung là bạn anh, công ty Trường Tồn và những vũ trường lớn nhỏ trongnước do gia đình anh quản lí đều có mối làm ăn mật thiết, không phải bạn củachú rể thì cũng là bạn của Cao gia.