Chán nản với thái độ lãnh đạm của cô, anh đang nói chuyện mà cô cứ chuyên tâmlàm việc riêng. Dù ức chế trước những gì cô nói nhưng anh lại mất hứng đấukhẩu.
Anh như bị đuổi khỏi chính tại nhà mình, bước chân thình thình đi ra.
- Gì ? - Anh ngoái lại như chờ đợi một điều gì đó.
- … Ngày mai… anh sẽ đến chứ ? - Khả Vy dừng mọi hoạt động, nghiêm túc nhìn vàomắt anh, cô cũng đành chờ đợi một niềm vui mong manh, cô không muốn ngày trọngđại nhất ấy chú rể là một chàng trai nào đó đeo mặt nạ mà bắt mọi người và côdâu phải nghĩ là Lạc Thiên.
- Đến đâu ? - Đương nhiên Lạc Thiên sẽ có mặt tại lễ cưới của chính mình rồi,anh đang nghĩ cô nói tới một nơi nào đó khác.
- Chẳng đến đâu cả ! Anh lên phòng đi ! - Cô trực tiếp ra đuổi, đóng sầm cửatức tối. Cuộc hôn nhân này chẳng đến đâu ư ? Thế thì sao cô có thể đóng vai trò một người vợ ngoan hiền, một nàng dâu thảo được.
Lạc Thiên trong trang phục áo comple trắng, anh hoàn thành việc xỏ găngtay. Các chuyên viên trang điểm chạy đi chạy lại, tất bật chỉnh chu cho chú rể.Thậm chí cô làm tóc phải bắc một chiếc ghế đứng lên xịt gôm và chuốt keo vì anhtương đối cao, người khác nhanh chóng thắt nơ cổ, một chuyên viên khác cẩn thậnkiểm tra đường chỉ, chu đáo đến từng chi tiết cho bộ lễ phục.
- Cho em gặp người mặc đồ chú rể được không? - Khả Vy thập thò bên cửa phòng,nếu nhìn kĩ qua màu mắt của kính áp tròng sẽ thấy đôi mắt cô rất buồn.
- Ơ này, cô dâu sao có thể gặp chú rể lúc này, cô dâu vẫn chưa đánh mặt xongmà, quay trở lại phòng tiếp tục đi! - Trưởng phụ trách lĩnh vực trang điểm yêucầu, đồng thời kéo tay Khả Vy về phía phòng dành cho cô dâu.
- Em chỉ gặp một chút thôi! Được chứ, vẫn còn những hai tiếng nữa mới tới giờhành lễ! - Khả Vy tiếp tục năn nỉ, nhìn cô có phần do dự mà lại tồi tội.
- Nhớ chú rể quá à, thôi vậy, gặp một lát thôi nhé!
- Dạ, em có vài điều muốn nói với anh ấy! - Khả Vy biết ơn, cô mỉm cười mà lòngchẳng thoải mái.
Những chuyên viên ngắm chú rể lại lần cuối, thấy ưng ý và ca tụng rồi mới rangoài để hai người tự do nói chuyện.
- Anh gì ơi, không phiền nếu tôi ngắm anh một lát nhé! - Khả Vy cất giọng nhỏ nhẹsợ phá vỡ sự mỏng manh trong ranh giới giữa hai người xa lạ, cô bước vào rónrén.
- Tôi có tên chứ là anh gì ơi à?
Lạc Thiên đứng quay về phía Khả Vy, anh bỗng dưng nhận thấy cô gái này khôngmạnh mẽ như những lần từng gặp, ánh mắt cô nhìn anh sợ sệt như một con nai nhỏtrước nanh sắc của hung thú. Cô mới chỉ phủ một lớp phấn nền trắng, đã đánh mắtvà làm tóc, đôi môi còn nguyên vẹn màu đỏ tự nhiên, mím chặt. Cô đang nhìn anh,nhìn từ dưới lên tới vai áo, cô không muốn nhìn khuôn mặt.
Cáo đang diễn trò gì đây ? Lạc Thiên tò mò nhìn lại cô nhưng nhất định khôngđón được ánh mắt nói chi chuyện hiểu được cô vừa phát ngôn gì. Cô đã mặc váycưới nhưng chưa cài ren, tay giữ chân váy để lộ đôi giày bệt, lát nữa mới lêngiày cao gót.
Thật khó thành lời cảm xúc lúc này, anh nhìn cô một cách đăm chiêu mong muốntìm kiếm một vẻ đẹp nào đó ẩn dưới hàng mi kia, cô tiến gần đến hơn mà anhkhông nhận ra điều đó, ngây người một lúc.
Khả Vy chỉ cách anh chừng năm bước chân, cô mới ngước mắt lên.
- Ủa ? Họ hóa trang tài thế ? Sao lại giống Lạc Thiên dữ vậy ? - Cô không ngầnngại tiến đến, đặt tay lên vỗ nhẹ nào khuôn mặt điển trai kia. - Anh tên là gìvậy ?
Khoảng cách gần gũi khiến con tim có chút bối rối, Lạc Thiên chần chừ tronggiây lát rồi mới nhận ra cô vừa hỏi anh. Lạ thật, cô vừa hỏi cái gì thế ? Tên ư?
- Hì, vất vả cho anh quá ! Tội cho chúng ta thật! - Cô phủi vạt áo trên vai choanh, ngắm nhìn từng đường nét trên bộ trang phục - Cho tôi xin số điện thoạiđược không?
Khả Vy đã nghĩ dù sao chàng thanh niên này mặc đồ cưới, đóng giả làm Lạc Thiêntrong ngày trọng đại, là người tiến hành hôn lễ cùng cô thì ắt mới là chồngthực sự. Tội vì cô phải gả cho nhà họ Cao, tội cho anh ta phải lấy một cô gáitrong vai trò của cậu hai Lạc Thiên. Nghĩ lại thấy tức thằng cha Lạc Thiên, đồvô trách nhiệm, đồ độc ác!
Lạc Thiên càng nghe càng không hiểu, cô ta nói nghe kì quặc, hóa trang ?, aihóa trang ?
Khả Vy chìa điện thoại để xin số nhưng không thấy động tĩnh từ người đối diện,cô nghĩ cần giữ liên lạc với người quan trọng này dù chỉ gặp nhau duy nhất mộtlần và cô chưa biết bộ mặt thật của anh ta dưới lớp mặt nạ kia.
- Không được à? Cho tôi đi!
Lạc Thiên vẫn không dứt mắt khỏi khuôn mặt cô, một cách làm nũng trẻ con, mộtlàn môi mỏng kiêu kì khẽ nhếch khỏi khóe miệng, ánh mắt đầy vẻ xót xa. Anh đọcsố cho, số vẫn thường dùng của mình.
- Để tôi nháy thử nhé! Nhớ lưu số tôi vào, tôi là Khả Vy, không phải Triệu KhảVy hay Cao Khả Vy đâu! - Bởi cô đâu ôm mộng đẹp nữa, chính xác nhất sẽ phảimang họ của chú rể đóng thế, không phải họ Cao.
Lạc Thiên nhận thấy điện thoại trong túi áo khoác vắt trên ghế vừa rung. Tronghôn lễ anh không muốn dùng đi động nên để ở đó.
- Ơ hay, bảo anh đọc số của anh cho tôi chứ tôi lấy của tên Lạc Thiên làm gì?Người gì mà kiêu thế! - màn hình của Khả Vy hiện lên dòng tên Lạc Thiên.
Rõ ràng Lạc Thiên nhận ra một điều cô bị ấm đầu, làm gì có kẻ nào khác ở đây mànói ௱ôЛƓ lung như bị xuất quỷ nhập thần.
- Nói thế này nhé, tôi biết anh vì bất đắc dĩ nhận tiền nhà họ Cao đóng làm chúrể, sẽ cùng tôi làm các thủ tục trên thánh đường, theo đúng nghi thức anh mớilà chồng tôi còn tên Lạc Thiên đó chỉ là... phù du, ngày cưới của con người tachỉ có một lần nhưng tôi thì khác, lần sau chỉ gọi là tái giá nếu tôi tìm đượcngười thích hợp, còn lần này là quan trọng nhất, anh hiểu không? Thế nên tôimới muốn biết anh là ai! - Khả Vy nói một hồi, cô ước gì Lạc Thiên nghe đượcđiều này, ước rằng anh biết được cô vô cùng thất vọng về cuộc hôn nhân củachính bản thân mình, muốn anh hay anh là kẻ quá đáng nhất thế gian này, anhchẳng coi cô là gì cả nhưng cô lại là vợ của anh đấy. Thế mà ngày hôm qua khihỏi anh vô tình làm ngơ. Cô chỉ biết tự an ủi bản thân và tìm đến đây.
- Cao Lạc Thiên là tôi đây! Cô bị quáng gà hay chập cheng mà nghĩ có người đẹptrai hơn tôi để đóng thế?
Lạc Thiên nói bằng giọng bình thản nhất có thể, trong lòng không tránh khỏi daydứt. Hóa ra cô tưởng có người thay anh như đã từng làm trong việc chụp ảnhcưới. Bức ảnh cưới hiên ngang đặt ở cổng khách sạn với khuôn mặt anh mỉm cườimà chỉ những người trong cuộc mới biết nụ cười đó vốn không dành cho cô dâu.
- Sao? Tôi là Cao Lạc Thiên, có cần lột da mặt lên xem không ?
Khả Vy bàng hoàng, chất giọng này đúng là của anh ta chứ còn ai khác, vóc dángnày, khuôn mặt này không phải anh thì là ai. Tại sao ban đầu cô không nhận rahay vì không dám tin, một Lạc Thiên bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặtmình.
- Nhìn cô kìa, xí gái quá đi! Về phòng trang điểm nốt! Nhanh lên không cho kịpgiờ! - Anh bỗng thấy nóng mặt, cảm giác muốn trốn tránh khỏi nụ cười ngây ngô,cô đang nhoẻn đôi môi một cách nhẹ nhõm. Chẳng ai biết được tâm trạng của côlúc này vui thế nào, chỉ biết nó đủ để làm cho Lạc Thiên phải ngại ngùng tránhmặt.