- Ai cho phép anh vào phòng tôi ?
- Ô ô ô, mỹ nhân là nàng sao ? - Lạc Thiên chảy cả nước mắt, anh không hoànthiện việc ngáp vì không nhịn được cười, cười lăn cười bò.
Khả Vy lúng túng, cô không biết anh đã ở trong đây từ khi nào, lại còn nghethấy nhưng điều cô tự hào về bản thân thì ngại ૮ɦếƭ đi.
- Người đẹp à, có ai đẹp được hơn nàng không ? - Anh không ngờ mình vẫn cườiđược sau hơn năm trăm giây nhìn cô, bộ dạng cô lúc này thật đáng để chọc trẻcon khóc ré.
Cô khi đã chán trò nhi*p ảnh lôi mặt nạ bùn đắp lên mặt để có một làn da sángláng vào ngày mai. Việc đó thì làm sao mà anh ta châm biếm, vợ đẹp thì chồngđược vinh dự chứ sao.
Cô chống hông, chân phải gõ nhịp xuống sàn, trân trối nhìn anh, cau mày tỏ vẻkhông thích. Lạc Thiên cười hết mình mới ngớ ra tìm lí do vào đây, anh thực sựkhông biết tại sao mình lại kiên quyết muốn gặp cô, vì sao nhỉ ?
- Anh gặp tôi có việc gì ? - Cô đi tới giường thu dọn đồ, cuộn tròn chúng nhétvào tủ, anh mà biết cô dùng chúng để tự xướng thì mắc cỡ ૮ɦếƭ mất.
- À thì… tôi muốn hỏi - anh định hỏi cô đã về nhà bằng cách nào nhưng lại khôngmuốn thể hiện sự quan tâm, đành nói sang việc khác - không, tôi muốn yêu cầu côkể từ ngày mai phải làm quản gia cho Cao Lạc Thiên này !
- Quản gia ? Tôi làm cho anh ? - Khá bất ngờ vì điều đó, quản gia là người quánxuyến việc gia đình, nếu chỉ hai người sống với nhau đồng nghĩa với vai trò củangười vợ hiện hậu đảm đang, lẽ nào anh lại có ý đó.
- Phải ! - Đọc được ý nghĩ tưởng bở trong lòng cô, anh thêm nếm - Bất cứ việcgì của tôi, đi làm hay công tác, mỗi khi cha mẹ tôi gọi điện hỏi thăm cô phảitrình bày cho họ - ý anh thực chất là có nghĩa vụ bao che cho những cuộc chơibời của mình - tôi có thói quen bạ đâu vất đấy, bất kể quần áo, mũ mão cô phảicó trách nhiệm thu dọn và đem ra tiệm giặt là - anh bắt đầu lợi dụng nghĩa củatừ quản gia - Tôi thích gọi bạn bè đến tụ tập thì người phải dọn dẹp là cô,không phải vì cô đã hứa ngoan ngoãn theo tôi rồi sao - Anh tỏ ra như một ônglão kí tính - tôi không thích gọi người ngoài vì không tin tưởng, họ làm ẩu vàbẩn lắm. - Dường như anh đi lạc đề quá xa, dẫn đến nói nhảm.
- Hết chưa ? - thế ra đằng sau của chữ quản gia là một người giúp việc hoànhảo.
- Còn nữa, ngoại trừ ở nhà ra tuyệt đối cô không được xuất hiện trước mặt tôi.Tôi xấu hổ với bàn dân thiên hạ về Triệu Khả Vy nhiều, rất nhiều !
- Được thôi !
Khả Vy vẫn không ngừng việc dọn dẹp, cô rõ thân phận của mình lắm rồi. Chẳngcần ai phải nhắc lại. Cô có phần tự ái khi bị người khác chọc vào xuất phátđiểm của bản thân.
Lạc Thiên không nhận lại được sự tức giận của cô, lại hết thứ để nói, cứ đứngnhư trời trồng, không phải cô ta thích đấu khẩu lắm mà.
- Nói xong rồi thì đi ra nhớ đóng cửa !
- Chưa hết, tôi… tôi cảnh bảo với cô trước, đừng thấy tôi đẹp trai phong độ,nam tính ngất ngưởng mà có ý đồ xấu xa, tôi… cấm… cấm đấy ! - Lạc Thiên nóilắp, anh đứng trước gương vuốt tóc thể hiện sự quyến rũ.
Khả Vy dừng lại nhìn anh, đáng lẽ ra người phải nói những câu này là cô chứ.
- Vâng ạ, tiện nữ không dám nghịch dại !
- Nghịch dại ? Cô định nghĩa giùm tôi ? - không hiểu sao anh thực sự rất hứngthú khi đấu trí với cô.
- Anh đi hỏi mấy nàng kiều bên cạnh mình ấy ! - thế này có gọi là ghen khôngnhỉ ?
- Cô… !