Lạc Thiên đã quen với những nơi thế này, anh chưa bao giờ dẫn một cô gái nàovận đồ « kín đáo » đi cùng, ngay cả Nhược Lam vào đây cũng váy quây zip ngắn,Lạc Trung đĩnh đạc là thế cũng không dưới mười lần qua tới. Đối với những ngườigiàu thì chẳng có giới hạn giữa hai
từ hư hỏng và chịu chơi.
- Hừ ! - Khả Vy tức mình cởi bỏ chiếc áo lửng ra, váy áo bên trong có hai dâyquai bản to.
- Chả trách bảo vệ không cho vào ! - Anh khiêu khích, thầm nghĩ người nhà quêcó đua đòi thế nào cũng chỉ thế thôi.
Sau đó ba nàng kiều cũng ra, bộ trang phục trước đó đã thoáng, giờ còn cũn cỡngấp bội. Tiểu Mẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, chỉ cài một chiếc cúc đểlộ đồ nội y rực lửa bên trong, tới eo thì thắt hai vạt áo, khoe khoang vòng eo58 của mình, cô cũng biết cách phối với quần jean siêu ngắn, kết hợp đôi guốcgần 15 phân, một đôi chân hoàn mĩ cuốn hút. Tiểu Hương như không mặc áo, chiếcváy xòe dài chừng một gang tay màu nâu than bị lụy trước làn da trắng ngọc ngà,một dải lụa vắt ngang qua cổ và kết thúc tại cạp váy, tức là cả một mảng lưngcủa cô không có một chỗ nào giấu giếm. Còn lại là Tiểu Quyên, nàng này mặc đồbó sát người màu nude, đến nỗi người ta chẳng phân biệt được đâu là da thịt đâulà trang phục.
- Thảo nào là không thể về ! - Khả Vy phải quay mặt đi, không thể chấp nhậnkiểu thảm họa thời trang mà những con mắt hau háu của đám đàn ông xung quanhcho là kiệt tác.
- Mấy em thay đồ khác đi ! - Lạc Thiên vỗ vai từng người lại đẩy họ về phía nhàWC, anh thấy ngượng quá, sao lại để cô gái đó thấy những cảnh tượng này được.
- Anh cứ tự nhiên ! Không sợ tôi xỏ xiên đâu ! - Khả Vy cười đểu, nhưng lòng côthật sự rất thất vọng. Tự lúc nào mà cô đã biết giấu những cảm xúc của mình đểlộ ra bộ mặt không quan tâm.
Lạc Thiên đi lên mấy bước đứng chắn tầm nhìn của cô, cô chỉ được phép nhìn anhthôi, những thứ xung quanh tạp nham, không nên. Anh chẳng biết mình đã hiểu câunói của cô bằng cách nào, đại khái là câu nói đó quá xỏ xiên đi ấy chứ.
- Anh Thiên, cả tuần qua không thấy anh xuất hiện, làm chúng em nhớ ૮ɦếƭ đi !Ai thế ? - Lại một tốp phụ nữ khác quấn quanh chỗ anh đứng - Cô gái này nhìnquê quá đi ! - Một vài tiếng nói nhỏ to của các nàng kháo nhau.
Khả Vy trừng trừng nhìn lại họ, mới đứng ở hành lang mà đã lắm gái theo thế nàyrồi, không biết vào trong có khi anh ta được săn như minh tinh. Cô nghĩ mìnhchẳng nên ở chốn này thêm phút nào nữa, định quay mặt đi.
- À à, người của anh !
Một câu nói của Lạc Thiên khiến cô dừng bước, vừa rồi anh cũng nói thế, nếu đãnói hai lần thì sao có thể đùa được.
- Tôi là vợ chưa cưới của Lạc Thiên ! Xin chào các cô ! - Dũng khí ở đâu cho cônói lên điều đó, Khả Vy hiên ngang đứng giữa đám người đẹp.
Các nàng tròn mắt nhìn, thông tin anh lấy vợ hóa lại chưa lan truyền tới. Anhchỉ cười nhạt kéo cô vào một phòng yên tĩnh không đi qua sảnh.
- Ai cho cô ăn nói hàm hồ như thế ?
- Chẳng lẽ tôi nói sai à ?
Anh không nói lại được gì, đành im lặng. Mỗi người chọn một góc ngồi cách xanhau, ánh đèn màu trong phòng hết chiếu qua mặt anh rồi sang cô.
- Thôi vậy, đằng nào đã đến đây thì hát mấy bài !
Phá tan bầu không khí, Lạc Thiên đến bên màn hình và chọn nhạc. Anh thích cảmgiác yên tĩnh nghe Nhược Lam hát trong khán phòng karaoke, giọng cô ấy rấttrong và nhẹ nhàng.
- Hát ?
Lạc Thiên đẩy mic cho Khả Vy, thông thường anh chỉ lắng nghe người ta hát chứcó bao giờ chịu mở giọng. Bên cạnh anh toàn những giọng ca ngọt ngào mà lạitràn đầy sức sống, các cô nàng luôn cố gắng hết mình vì âm nhạc trước anh, nênanh cũng nghĩ Khả Vy sở hữu một giọng ca vàng. Nhưng anh đã thực sự lầm, cáisai nghiêm trọng nhất là đưa mic cho cô.
- Thử đi, tôi đã chọn bài!
Đó là một bài hát bất hủ đối với hầu hết những bạn trẻ thử giọng lần đầu tiên,một bài hát khuấy động không khí. Cái màng nhĩ đã quen nghe những thứ tuyệt vờihôm nay có dịp được nghe tiếng sấm rền. Ngay từ lúc nhạc dạo Khả Vy đã khó đểbắt nhịp dù đã nghe nhiều lần bài hát này, cho đến khi vào lời bài hát thì…
- Cô im đi, đừng hát nữa ! - Lạc Thiên lấy chiếc mic còn lại hét lớn. Cô cònchưa được nửa lời đầu tiên, anh đã không chịu nổi - Cô đọc rap hay là tụng kinhvậy ?
Khả Vy đang phiêu theo những lời ca, chất giọng cô đã đủ lấp những gì ai kiađang nói, tiếp tục hát. Đến đoạn cao trào, con tim của Lạc Thiên như muốn nổ rakhỏi иgự¢, thứ âm thanh ngoa ngoắt réo rắt điếng người. Dàn âm ly tứ phía nhưhoạt động hết khả năng, thình thình vang bên tai, Lạc Thiên nhanh chóng nhấnphím im lặng.
- Ơ, sao thế ?
Cô ta đang tỏ ra ngây ngô hay giả đò vậy ? Lạc Thiên tiến sát lại, hét vào taicô :
- Thà tôi nghe con chó sói hú còn sướng tai hơn !