Thập thò đứng ở dãy đĩa dành cho người trên 18 tuổi, anh né tránh những ánh mắtcủa các cô bé học sinh nhìn mình kì cục. Chúng chỉ thích mấy đĩa phim thầntượng tuổi mới lớn, thể loại tình cảm ngọt ngào giữa chàng và nàng trong sáng.Tức là dựa vào độ tuổi mà tác động tới sở thích của con người, ở mức tuổi củaanh mua loại đĩa cấm thì có sao đâu. Người bán hàng là nữ giới đề nghị giúp anhtìm loại đĩa thích hợp :
- Quý khách cần tôi giúp gì không ? Anh muốn mua đĩa phim hay đĩa nóng ? - Cônhân viện đã nhận ra ý đồ mua sắm của anh.
Nhìn mặt mình sáng sủa thế này mà, nhưng đúng là mình muốn mua cái đó thật.Nghĩ là vậy nhưng anh nhất định từ chối sự nhiệt tình của nhân viên, tự mìnhtìm kiếm. Lượt một vòng quanh, mặt anh đỏ lên bởi những cái vỏ đĩa quá « trầntrụi ».
- Dạo này anh Thiên buồn phiền quá, mình sẽ lựa một bộ phim hài Hong Kong hoặcphim kungfu giải sầu giúp ! Đã kết nghĩa anh em thì phải vui cùng vui, buồncùng buồn ! - Trần Hùng vừa nói vừa để ý quanh sạp đĩa mới, ở thế giới băng đĩanày hầu như loại nào cũng có. Bỗng nhiên anh nhận thấy một dáng người quenquen, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu. - Hắn đang nhòm đĩa đen! Hắn là ai nhỉ? A, phải rồi, là bạn trai mới của Nhược Lam ! Tại sao lại có ý đồ xấu xa thế ?
Về phía Triệu Đông Kỳ, sau khi tìm được một hai chiếc đĩa được coi là tạm ổn,anh đi tới quầy thanh toán và yêu cầu người bán phải bọc chúng vào túi cẩnthận, nói thầm với chính mình : « Khả Vy và Lạc Thiên à, tôi chỉ biết nói mộtcâu là chúc hai người đêm tân hôn vui vẻ ! Tại hai người mà tôi chấp nhận bẩnmắt một lần vậy ! Hy sinh vì nghệ thuật ! ».
Trần Hùng nấp vào một kệ giá lớn để tránh mặt, khi quay ra đã thấy bóng TriệuĐông Kì mất hút, chẳng biết đi đâu mà đuổi theo. - Tình hình này không được,mình mua đĩa đen còn được, hắn là người yêu mới của Nhược Lam, ai cho phép chứ? Chẳng phải Nhược Lam rất có con mắt nhìn người, sao lại chọn một thằng giả vờmọt sách đầu óc đen tối thế kia ?
Trần Hùng luôn nể Nhược Lam, không phải vì tư cách bạn gái cũ của Lạc Thiên màbởi tính cách của cô rất cởi mở và có học thức. Anh coi cô như một người bạn,mà đã là bạn sao có thể làm ngơ được, lần này phải điều tra cho kĩ Triệu ĐôngKỳ. Định kéo Lạc Thiên vào nhưng anh ta mới đổ bệnh, nên Trần Hùng tự mình xửlí.
Triệu Đông Kì trên đường về nhà giữ khư khư túi xách, lo sợ ngộ nhỡ có ai biếtđược bên trong chứa cái gì thì nguy. Bỗng nhiên đột ngột điện thoại đổ chuông.Thì ra là Khả Vy gọi, cô muốn mời anh một bữa cơm. Anh đã định từ chối nhưng côvốn biết cách ăn nói, chẳng những anh không về nhà cất đồ mà xách cặp mang điluôn, cô cứ lấy cớ rất vội thì làm dược gì chứ.
- Sao ? Hôm nay trời đẹp hay vì tâm trạng phấn khởi mà gọi anh ăn đồ Tây vậy ?
Đứng trước mặt Khả Vy, anh vẫn ôm cặp trước иgự¢.
- Em sắp lên xe hoa rồi ! Hôm nay muốn tận hưởng những phút cuối cùng của cuộcsống đơn lẻ !
- Cô có tiền đãi anh chứ ? - Anh dò xét, thấy mặt cô vui phơi phới, do lớp phấnhồng hay là đôi má ửng đỏ không biết.
- Yên tâm ! Chồng em là đại gia mà ! - Khả Vy giơ chiếc thẻ tín dụng mang tênmình ra hào phóng - Anh muốn ăn gì cũng được, em mời !
- Biết nghĩ đến người khác là tốt ! - Anh xoa đầu cô - Nhưng có vẻ như còn cólí do nào đó muốn tâm sự hả ?
Triệu Đông Kỳ nói đúng, Khả Vy kéo anh vào, trong thang máy đã tâm tình :
- Anh ta đã bảo là : Cao Lạc Thiên nhất định phải lấy Triệu Khả Vy !
Sắc mặt cô càng hồng hơn dưới ánh đèn neon, một niềm vui từ tận đáy lòng. Anhta chẳng thể là người nào khác.
- Cô thích Cao Lạc Thiên hả ? - Anh cũng tiếp thêm không khí, nếu đúng là sựthật thì những thứ anh sắp nghĩ ra chắc không có hại cho Khả Vy đâu
nhỉ, hơn nữa Nhược Lam cũng đã có ý muốn để Lạc Thiên đi tìm một tình yêu mới.
- Anh nói vớ vẩn gì đấy ? - Mặt cô đanh lại, tay khoanh trước иgự¢, nhịp timđột nhiên rộn ràng - Có cái gì giá trị trong chiếc cặp mà anh giữ như báu vậtvậy ? - Cô đổi chủ đề nhanh chóng.
- À không, chỉ là… một vài tài liệu cho bản thảo truyện mới của anh thôi ! Anhsợ bị ăn cắp ấy mà ! - Triệu Đông Kỳ cũng giỏi nói khoác lắm, vội vàng đổi ngữcảnh- À, thế chúng ta sẽ ăn gì nhỉ ?
Bữa cơm bắt đầu khi bồi bàn kết thúc việc bày biện món ăn, Khả Vy ngồi đối diệnvới Triệu Đông Kỳ cười nói :
- Nhớ mai phải phong bì cho em nhiều vào đấy ! Ngoài anh ra thì em chẳng cóngười thân nào cả ! - Coi như anh trai, Khả Vy mời anh dùng bữa.
- Mai ? Mai cô đã cưới rồi á ?
- Đúng vậy ! Anh chưa biết gì sao ? - Khả Vy hơi ngạc nhiên nhưng niềm vuitrước mắt làm cô không bận tâm đến điều gì hơn.
Nhanh thế, mình vẫn còn chưa viết kịch bản cho hai đứa động phòng mà. Khôngđược, kiểu gì quản gia nhà họ cũng thúc giục, lát nữa phải về hoàn thành nhanhchóng. Tuy nhiên cho chúng một đêm lãng mạn theo cách nào bây giờ ? Chuốc rượucho tên Lạc Thiên say mèm, để hắn muốn làm gì thì làm ư, thiện tai thiện tai,cô bé này còn quá non nớt chưa hiểu sự đời, tốt nhất không nên để trưởng thànhsớm, mà nếu có chuyện gì xảy ra thì cô ta sẽ hận mình tới tận xương tận tủy bởidám bố trí màn kịch kinh tởm đó, nhưng cô ta có vẻ mong chờ hôn sự này. TriệuĐông Kỳ đấu tranh tâm lí, nghĩ cách nào cho hai người họ bây giờ.
- Hươ hươ ! Anh đang mải nhớ ai à ? - Khả Vy khươ tay trước mặt, bộ dạng củaTriệu Đông Kỳ khi thì bứt tóc, khi lại gắp thức ăn lên để lửng giữa khoảngkhông chẳng khác kẻ tâm thần.
- Khả Vy, anh hỏi cô một điều, phải trả lời chân thật đó,… cô có muốn… có gìđó… với Lạc Thiên không ?
Gay cấn đây, Triệu Đông Kỳ nhìn thẳng vào mắt của cô, như thể một tác giả đangtìm cách đi vào trong cuốn tiểu thuyết hỏi nhân vật nữ chính của mình nên tiếptục hay chỉ đơn giản ở mức độ không nguy hiểm, lại có gì đó giống một người anhthực sự quan tâm tới cuộc đời sau này của người em gái.
Nhưng hoàn cảnh không cho phép anh nhận được câu trả lời.
Khả Vy còn chưa hết bàng hoàng vì câu hỏi quá bất ngờ đó đã thấy « nhân vật namchính » bước vào sảnh. Không hẹn trước mà họ cùng có mặt tại tầng số 13, trongmột nhà hàng cao cấp.