Khả Vy mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, cô đã tới địa điểm. Một quántrà nhỏ trên tầng hai, nơi đây có nét hoài cổ của thời gian, rêu phong phủ trênnhững bức tường, chậu phong lan treo bốn góc đã ra hoa, đượm mùi ẩm ướt củanước mắt.
Nhược Lam tiều tụy đi nhiều, da cô xanh xao, đôi mắt tưởng đã cạn khô bởi rơiquá nhiều lệ hằng đêm nhưng không, hàng nối hàng giọt nước long lanh ấy vẫnđong đầy. Chiếc váy màu hồng phấn Lạc Thiên tặng cô trong ngày lễ tình nhân nămtrước, hôm nay cô sẽ mặc một lần cuối.
- Chị ngồi đi ! - Thấy Khả Vy cô vội vàng gạt nước mắt.
- Vâng !
- Cho chúng tôi hai ly café đen không đường !
- Nhìn cô yếu quá ! Cô không sao chứ ? - Khả Vy là người vào chuyện.
- Chị có biết tại sao tôi lại gọi café đen không ? Vì Lạc Thiên đó, anh thíchcảm nhận vị đắng của những hạt nông sản ấy ! - Cô vừa nói vừa cười, hồi tưởngvề một thoáng. - Thế nên tôi muốn chị làm quen dần với những thói quen của anh!
- Nhược Lam cứ xưng tôi là em cũng được, cho thuận nói chuyện ! - Khả Vy lắngnghe không sót một từ nào, hẳn người con gái kia mang nhiều tâm sự, rất nhiều.
- Không thể, sao lại được chứ ? Ước gì có thể nhỉ ! Bây giờ tôi vẫn chưa quennhưng tới ngày hai người kết hôn, tôi sẽ xưng em với Khả Vy. - cô đặt câu hỏivà tự trả lời.
Đây chính là lí do khiến Nhược Lam tìm cách rút lui, cách xưng hô khác vớitrong điện thoại, có phần gần gũi và thân thiết. Khả Vy
chưa thể hiểu ý đồ câu nói, nhưng nó gần giống với câu nói đầu tiên mà Lạc Nhãkhiêm nhường với cô.
- Chị Vy, đây là cuốn sổ ghi chép những ưu nhược điểm của anh Thiên, cả sởthích và sở ghét của anh ấy nữa, tôi viết từ lâu lắm rồi, nay trao cho chị ! -Ngậm ngùi đẩy cuốn vở về phía người khác, Nhược Lam muốn níu kéo lại tất cả,chỉ là hồi ức thôi nhưng cô tham lam vẫn muốn cầm nắm.
- … Nhược Lam à, chị… chị thích Lạc Thiên ?
- Anh ấy sắp kết hôn rồi, tôi phải chúc phúc cho hai người, không biết hôm ấytôi có đủ dũng khí đến không, nhưng tôi thành tâm… - Nắm lấy tay người đốidiện, Nhược Lam còn muốn gửi trả lại tình yêu vượt qua ranh giới của mình dànhcho anh, cũng là để giải thoát cho chính mình.
- Và Lạc Thiên cũng yêu chị ! - Khả Vy rụt tay lại.
- Vậy thì sao chứ ? Cô dâu vẫn là Khả Vy mà !
- Tôi… - Khả Vy bị cấm không được tiết lộ về cuộc hôn nhân giả này, nhưng trướcmặt là Nhược Lam, cô không cầm lòng được.
Đôi mắt cô ấy thánh thiện quá, Khả Vy thấy mình chỉ là một hạt bụi nhỏ - … tôi…hai người tại sao lại không đến với nhau chứ ? - Cô hoàn toàn không muốn mìnhlà kẻ phá đám.
- Chị Vy à, chị phải làm cho anh Thiên hạnh phúc ! - Nhược Lam nói chen ngay -Nếu chị không làm được thì nhất định phải tìm cho anh ấy một người khác yêu anhấy nhiều hơn… tôi, và anh ấy cũng vậy… ! Nhất định nhé, chị hứa đi…
- … Tôi không thể hứa ! Mặc kệ hai người đấy, tại sao lại kéo tôi vào giữa !Tôi… có thể hủy đám cưới lại, chắc chắn anh ta cũng không mong muốn lấy một kẻnhư tôi,…
- Xin chị đấy ! Làm ơn hãy biến tôi trở thành người xa lạ trong lòng anh Thiên…Tôi hy vọng chị có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy…
Câu nói đó có nghĩa là vị trí của cô ấy trong lòng anh ta là duy nhất… Hiện tạivà quá khứ đúng là như thế.
Khả Vy trở về nhà họ Cao, mọi người đã quay quần bên bàn ăn, chỉ còn một chiếcghế trống.
Bữa cơm này vắng bóng Lạc Thiên.
*
Triệu Đông Kỳ đã ngồi hàng giờ để nghe lời tâm sự của Nhược Lam, cô mượn tạm bờvai anh để tìm một nơi bình yên trong chốn vốn không bao giờ lặng. Một quánbar, những ánh đèn xanh đỏ điên loạn, nhưng tiếng tạp âm xập xình, hội tụ củatận đáy xã hội với đủ loại người đem theo muôn vàn cung bậc cảm xúc. Cô đã gọirất nhiều rượu và đều uống hết. Triệu Đông Kỳ để cho cô tự nhiên, để cô đượcsay mèm trong vô thức, thoải mái gào khản cả cổ ba chữ « Cao Lạc Thiên ». Đôikhi cô lại ngỡ tưởng người ngồi bên là anh mà vòng tay ôm lấy, muốn quên mộtngười sao khó thế.
- Đồ ngốc ! Em yêu anh ta sao lại phải thuê anh làm bạn trai ? - Cương quyếtĐông Kỳ không uống một giọt rượu nào, một người không tỉnh táo là quá đủ.
- Anh mới là ngốc đấy ! Biết em lợi dụng anh mà vẫn cho phép ! Lại còn đóngthất rật nữa chứ ! - Nhược Lam chỉ mỉm khóe môi mùi rượu đã tỏa ra nồng nàn.Trong men say tình ái người ta lạc lối nhưng đối với men rượu lại khiến ngườita tỉnh táo vô cùng, biết phân biệt phải trái, nên tiếp tục hay dừng lại. Trướchôm dự tiệc nhà họ Cao, cô đã mời gặp riêng Lạc Thiên, đòi chia tay và dẫn ĐôngKì tới.
- Hắn ta, Lạc Thiên ấy, là một người đàn ông tốt, sao em lại… từ chối ? - Khiđược giao nhiệm vụ dựng kịch bản cho Khả Vy và Lạc Thiên, Triệu Đông Kì đã nắmđược bản chất con người Lạc Thiên, dù anh ham chơi thật nhưng là người có tráchnhiệm và giàu tình cảm, mà có lẽ cũng vì sự cự tuyệt của Nhược Lam mới khiếnanh tìm đến thú vui bên ngoài.
- Thế sao anh bảo muốn tán em cơ mà ? Ngay từ đầu anh đã khẳng định sẽ giànhtrái tim em về bên anh, sợ rồi à ?