Vợ ơi là vợ! - Chương 31

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Khả Vy nhờ câu nói đó mới nhớ ra, những miêu tả đặc điểm đấy được viết sau têncủa kẻ đối diện. Chỉ liếc mắt nhìn Lạc Thiên thôi, cô đã nhận thấy một đám mâyđen ùn ùn kéo tới, tia chớp xuất phát từ đôi mắt kia mới khủng khi*p làm sao.
- Tôi… tôi… - Khả Vy đang nghĩ đến cánh cổng, lần này chắc chắn một đi khôngtrở lại rồi. Chỉ tại trong lức hậm hực cô viết linh tinh chê bai anh vào tờgiấy.
- Con nhỏ này, có khi phải cho đi học một lớp bổ túc văn hóa ! Cô học đến lớpmấy ?
Lạc Thiên thuộc tuýp người không thích gây sự với ai và cũng không tức giận vôcớ, khả năng kiềm chế của anh cũng đáng nể nhưng từ sau khi gặp Khả Vy anh trởnên nhỏ mọn và hay cáu gắt, đấy mới chỉ có vài ngày, không hiểu sau này anh sẽcòn biến thành dạng người nào nữa. Nói đi cũng nói lại, Khả Vy vốn từ một côgái hiền lành, đảm đang, là những thế hệ đầu tiên trong viện mồ côi, cô đảmnhận vai trò một người chị đối với những tâm hồn côi cút, nhưng tính nết cô độtnhiên thay đổi trước mặt anh. Ngay từ đầu mà Lạc Thiên nghiêm túc, không thíchcãi cọ thì có khi cô đã e dè, nhưng cái tên này lại thích gây sự thì cô cũngkhông thể chịu đựng.
Hằm hằm tiến lại gần, Lạc Thiên chưa nghĩ ra cách xử thì một tiếng chuông điệnthoại đã cứu cánh.
- Để tôi nghe điện thoại đã nhé !
Thêm một lần nữa anh giật điện thoại của cô, tắt cuộc gọi. Khả Vy lùi gần vàomép tủ bếp, phong ba bão tố ập đến chân rồi. Không buông tha, tiếng điện thoạilại réo, Lạc Thiên nhìn số, định tắt máy, không hiểu anh nghĩ gì.
- Của Nhược Lam, không biết cô ấy gọi cô có việc gì ? Nghe đi !
Anh nói vậy nhưng tay vẫn giữ khư khư chiếc điện thoại, để chế độ loa ngoài.
- Alo Khả Vy phải không, tôi là Nhược Lam đây !
- Bảo cô ấy vì thấy số lạ nên vừa rồi mới tắt ! - Lạc Thiên chặn loa ra lệnh,anh đã thuộc nằm lòng mười một con số ấy, thuộc tất cả
những gì thuộc về cô. Khả Vy nói lại theo.
- À, bởi vì tôi mới lấy số của cô từ Lạc Nhã, tôi có chuyện muốn gặp riêng cô.Có được không ?
- Dạ được ! Bây giờ ư ? - Khả Vy hiểu cái gật đầu của Lạc Thiên, ánh mắt anhtức giận là thế mà nghe thấy giọng của Nhược Lam trở nên hiền dịu.
- Nhưng… làm phiền cô đừng cho Lạc Thiên biết nhé ! Chúng ta sẽ gặp nhau ở địachỉ này…
Nói thế nhưng người cần giấu đã biết, Khả Vy chẳng biết làm gì hơn - Tôi sẽ đếnngay !
Đầu dây bên kia là từ cảm ơn rất nhỏ rồi cắt liên lạc. Khả Vy nhìn anh, thoángbuồn.
- Cô đi đi ! - Anh cúi mặt rồi lên lầu.
- Tôi… nếu anh muốn khi về tôi sẽ thuật lại…
- Không ! Không cần !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc