Bỏ học trò ở lại, thầy Hàm cũng day dứt, nhưng Lạc Thiên đã đẩy ra cửa nên thầycũng đành ra về.
- Nào, chúng ta cùng học khiêu vũ ! Trước khi học, thầy đề nghị trò Khả Vy đigiầy cao gót ! - Lạc Thiên lôi ở trong tủ đựng đồ một đôi giày của Lạc Nhã ngàytrước từng học, ép buộc Khả Vy phải đi vào. Một hình phạt đầu tiên đã được phêchuẩn, anh biết cô không ưa đi giầy cao gót. Đôi giày hơi nhỏ so với cỡ chân,lại còn cao ngất ngưởng khiến Khả Vy rầu rĩ, mãi mới lấy được thăng bằng.
- Nhưng anh không sợ tôi giẫm lên chân à ? Cứ để tôi đi đôi thể thao có hơnkhông ?
Lúc này mọi sự nịnh nọt đều trở lên vô giá trị với anh. - Ai nói thầy sẽ trựctiếp dạy trò học ! - Lạc Thiên nhếch môi, cười nửa miệng. - Trò vừa nói thầykhông biết nhảy mà ! - Nói rồi anh cầm chiếc điều khiển bật ti vi, tra đĩadangcesport.
Khả Vy chỉ biết nhìn theo, không hy vọng điều tốt đẹp.
- Được rồi, thầy yêu cầu trò nhảy theo cô gái đó ! - Chỉ vào màn hình, LạcThiên đã sử dụng chức năng tua chậm đoạn băng, thời gian chạy gấp đôi nên mộtgiây thực tế sẽ bằng hai giây trong hình. Cô vũ nữ đang nhảy cùng một bạn nhảynam giới, còn Khả Vy phải tự túc một mình.
Cũng không khó để bắt nhịp theo, Khả Vy đã học sơ qua, hiện thời tốt nhất nênphục tùng anh ta. Tiếng giầy cót két nhức nhối, hai chân cô trật vật lên xuống.Bắt đầu từ những động tác đơn giản, tay chân phải phối hợp cân đối mà cô dườngnhư không thể. Biết thế này chăm chỉ học với thầy giáo còn hơn, chẳng đoán đượcanh ta còn giở trò gì tiếp theo.
- 1, 2, 3… Trò Khả Vy, đề nghị trò bước cao gót lên, ưỡn người hình chữ S,… saotrò tối dạ thế nhỉ ! Mắt mũi để đi đâu thế kia, có phân biệt được đâu là bênphải bên trái không đấy !
Lạc Thiên ngồi vào ghế, đặt một chân lên đầu gối bình phẩm. Nhìn cô độc diễn màcười không ngừng nghỉ, có một cái thước đo chiều cao, anh lôi ra chỉ chỉ trỏtrỏ, khi thì vỗ nhẹ vào vai, khi thì vung lên chế giễu. Mười phút sau bắt đầutua nhanh. Tiếng giầy cũng vì thế mà dồn dập.
- Anh chỉnh chế độ như thế thì sao tôi tập theo được ? - Khả Vy ú ớ chân tay, khôngtài nào theo nổi. Theo dõi cô Lạc Thiên phá lên cười nắc nẻ bảo giống Vịt xámgiẫy ૮ɦếƭ.
- Ai thèm điều chỉnh, cái đĩa nó chạy như vậy thì cứ đó mà theo, liệu hồn khôngtôi bắt cô đi học thêm cả boxing đấy ! - Anh cũng hiểu tâm lí phụ nữ, các cônàng phần nhiều không muốn học võ và đấm bốc bởi lo sợ sẽ có bắp tay mất đi vẻkiêu sa nhu mì.
- Học cái đấy đã tốt ! Đấm một số người cho hăng ! - Khả Vy không thèm tậpthêm, suýt thì cô đã ngã mấy lần không nhờ cái gậy anh chìa ra kịp thời làm trụ- Tôi không học nữa ! Việc gì tôi phải học !
- Á à, trò đình công đấy hả ? Repeat lại đoạn xin lỗi hôm qua của trò xem !
- Chắng nhớ ! - đến lượt này cô khoanh tay trước иgự¢.
- Nghe nhé : “Xin lỗi anh Cao Lạc Thiên ! Triệu Khả Vy tôi đã cư xử thậtkhông phải phép ! Mong anh lượng thứ, từ giờ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh ạ!” - Giọng nói của cô đã được lưu trong di động của anh.
- Coi như anh cao tay ! Học thì học !
- À khoan ! Hôm nay đích thân thầy Lạc Thiên dạy thì phải học cái gì mới mẻ!Xem nào, … - Lạc Thiên kiểm tra chồng đĩa có thứ mình cần không, sau khi tìmthấy đã hài lòng - Thầy sẽ dạy trò vũ điệu samba !
Trên màn hình hiện lên ba cô gái, mặc đồ hoa hòe hoa sói, phần trên chỉ cóchiếc áo lót và vòng hoa tượng trưng cho xứ sở nhiệt đới, chiếc vải quấn quanhthân không quá dài. Lạc Thiên không nhìn màn hình mà chăm chú nhìn Khả Vy mộtcách thích thú, đoán xem cô đang nghĩ gì.
- Ế ! Họ đi chân đất, tôi cũng thế ! - Khả Vy không cho anh phản đối, cô đãquăng đôi giày ra xa, giải phóng là trên hết.
Điệu nhảy này không di chuyển vị trí nhiều, chỉ khua chân múa máy, nhưng chínhvì thế cô như diễn hề. Lắc người đu đưa, tay hết xòe ra lại thu vào, chỉ cóchân váy làm thành những vòng tròn chuyển động đẹp mắt.
- Cái ௱ôЛƓ cái ௱ôЛƓ, lắc mạnh vào !
- Thì đây thây !
- Cô không có eo à ? Tuần sau cô mặc váy cưới đấy, tập nhiều cái này vào sẽthon thả vô cùng ! - Kiếm người nhảy cho xem thì không khó, nhưng kiếm được mộtđứa diễn cái cây biết lúc lắc thì chỉ có một Khả Vy, Lạc Thiên khoái chí dùnggậy đặt vào eo cô, vỗ mấy cái, rồi lại vụt nhẹ hều vào hông. Anh không hề có ýđồ xấu xa.
- Kìa, cái mặt biểu cảm chút nào !... Cô không biết tận dụng tài nguyên à, nhìnthấy cô da đen trong hình không, người ta còn biết múa иgự¢ nữa chứ !
- Dẹp ngay đi ! Tôi là con hầu mua vui cho anh đấy hả ? Tại sao tôi phải làmcái trò ngớ ngẩn này chứ ! Thích thì anh đi mà mách mẹ ấy, ứ thèm học nữa ! -Tiện tay cô tắt phụt màn hình ti vi, trân trối nhìn xem anh ta làm gì đượcmình, không thể chịu áp bức hơn.
Đánh trúng vào điều Lạc Thiên muốn tránh, anh không thích để cô nghĩ mình trẻcon như vậy, việc hôm qua cũng một phần do Cao phu nhân bao bọc quý tử nên mớidò hỏi anh bằng được. Suốt hai tư năm qua bạn bè luôn châm chọc anh được chiềuchuộng dưới bàn tay của hai bậc sinh thành, đến giờ muốn thoát lắm rồi, lạicàng không muốn người khác cho rằng mình còn bé bỏng.