Vợ ơi là vợ! - Chương 28

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

- E hèm !
Sau một động tác xoay vòng rất chi là phiêu, dường như Khả Vy vẫn chưa nhận rasự có mặt của một kẻ nào đó, Lạc Thiên húng giọng để cô phải giật mình.
Nhìn thấy anh cô ngượng ngùng chạy nhanh, đi đến lớp tập khiêu vũ ở phía namngôi nhà.
Giời ơi, không biết vừa rồi anh ta có thấy mình đang múa máy không đây, xấu hổquá đi. Tại mấy điệu cha cha cha khó nhớ quá ! Vào phòng tập, duy chỉ có mộtthầy dạy học nên Khả Vy càng bị áp lực hơn. Chàng thanh niên dạy cô là mộtgiảng viên trường ca múa nhạc, anh ta cũng mệt mỏi với sự lóng ngóng không ănnhập của cô học trò lắm rồi.
Lí do đơn giản Khả Vy phải đi giày thể thao trong khi học tập là thầy giáo đãnăm lần bảy lượt bị gót hài của cô giẵm vào chân, nên sự kệch cỡm trong trangphục hoàn toàn có thể chấp nhận với phạm vi hai thầy trò.
- Điệu nhảy này nhanh chân, nhịp điệu dứt khoát, nếu em không cẩn thận thì chắcthầy không về nổi nhà đâu ! - Thầy Hàm lên tiếng cảnh báo.
- Dạ !
Lạc Thiên đứng bên ngoài ngó vào, chừng năm phút thôi đã cảm nhận thấy sự cựckhổ của giáo viên, lòng thầm nghĩ : con bé kia mà biết khiêu vũ thì chắc chimcánh cụt đã biết bay !
- Thầy ơi, em thấy thầy dạy học vất vả lắm, hay thế này đi :… - Khả Vy nảy ramột sáng kiến, chỉ cần hai thầy trò hợp tác, cô cũng không phải lạch bạch mấyvòng quanh nhàm chán, thầy giáo càng không bị chấn thương. - Em học nhảy cốtchỉ để qua vòng kiểm tra của quản gia Tôn, chứ có quan trọng gì đâu. Bây giờthầy dạy em tủ một bài thôi, khi lão quản gia đến thì thầy yêu cầu em nhảy điệuđó, thế có phải bớt vất vả hơn không. Đằng nào sau này một thời gian dài em sẽkhông còn phải đi giày cao gót nữa, nên học cũng vô ích ! - Cô năn nỉ, TriệuĐông Kỳ cũng tiết lộ với cô rằng sau khi đám cưới chừng một hai tuần gì đó côkhông cần phải trưng diện trên những gót giầy 8, 9 phân nữa.
- Cô học trò này, thầy không làm như thế ! Nhà họ Cao yêu cầu thầy truyền đạtcho em 5 điệu nhảy quan trọng, họ không muốn em làm quê cậu hai Lạc Thiên !
- Không có chuyện ấy đâu, thầy cứ lo xa. Em cam đoan với thầy Lạc Thiên khôngthích nhảy nhót, anh ta cũng có biết khiêu vũ là gì đâu mà.
Hôm đầu tiên nhảy cùng em, anh ta ra vẻ hỏi xem em có biết không, ban đầu emtưởng anh ta có ý tốt, hóa ra thực sự không có năng khiếu nên giả vờ giả vịtchê em không biết nhảy để cả hai phải giậm chân tại chỗ liên hồi.
Thầy Hàm đã nhìn thấy bóng của Lạc Thiên ở khoảng cách càng ngắn lại, định rahiệu cho Khả Vy dừng việc nói linh tinh nhưng Lạc Thiên dùng ánh mắt cho phép.Anh đã rõ con cáo hai mặt này rồi.
- Thầy có biết không, từ trước tới giờ em thấy có mỗi thầy là nhảy đẹp thôi,từng động tác phối hợp nhịp nhàng, từ ánh mắt đến dáng đi rất nhuần nhuyễn.
Xem ra cô ta dẻo mỏ lắm đây, Lạc Thiên kiên nhẫn dỏng tai nghe tiếp, thầy Hàmcười tư lự.
- Em thực ra cũng thích luyện tập lắm nhưng khả năng có hạn. Em thấy thầy thếnày mà dạy em thì uổng công lắm ! Hơn nữa nói thật với thầy là Lạc Thiên vốnkhông ưa em nên không đời nào có chuyện vinh hạnh được sải bước với anh ta lầnthứ hai đâu. Để tránh mất công sức quý báu của thầy, xin thầy phê chuẩn ý kiếncủa em !
Quả là khôn khéo, lúc này trông cô ta dễ thương thật, hàng lông mi khẽ cau lên,đôi mắt lấp lánh sao, khóe miệng chúm chím, những ngón tay thon dài đan vàonhau. Thì ra tối hôm qua lúc tạ lỗi với mình, cô ta cũng giở cái trò này. Mìnhđã đánh giá quá thấp đứa thị dân tên Khả Vy. Lạc
Thiên đứng khoanh tay, dạng hai chân ngay sau cô.
- Vy Vy à! Vy Vy phải học hành cho đàng hoàng tử tế vào ! Sau này còn đi tiếpkhách với chồng ! Ai đời thiếu phu nhân nhà họ Cao mà không rõ mấy thứ bướcchân đơn giản. Trừ phi muốn người ta nghĩ mình là một con cua đồng bò đườngnhựa, đứa chân đất mắt toét !
Giọng nói của Lạc Thiên thay đổi từ đầu đến cuối, lúc thì ra vẻ quan tâm, lúcthì đay nghiến. Khả Vy sững người, không dám quay lại. Cô nhân ra mình kẹp giữahai người đàn ông.
- Thầy, tôi thấy thầy vất vả quá, hôm nay để Lạc Thiên này thay thầy chỉ bảocho cô ấy.
- Không không ! Thầy Hàm ạ, em rút lại ý kiến vừa rồi, chúng ta tập luyện tiếp! - cô bất động, duy chỉ để miệng mấp máy biết mình sai.
- Nói thế chứ để chồng chỉ cho chẳng phải hơn sao vợ ! Có điều gì em cũng tiệnhỏi, không phải ngại ngùng như với thầy đây. Được chứ thầy ? - Lạc Thiên nhấnmạnh từ « chỉ », cần phải chỉ cho cô biết nhiều điều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc