Mặc dù không có sự giám sát của tiền bối nhưng Khả Vy vẫn chăm tưới cho vườnhoa. Cô hết tỉa lá sâu, bón đạm cho hoa bách hợp, tưới nước hoa cẩm chướng, đôibàn tay đã dần quen việc hơn, không còn vẻ hậu đậu đại khái. Riêng chậu đỗquyên thì cô lại không thèm ngó ngàng, Đỗ quyên mùa này ra hoa rất đẹp. Nhữngcánh hoa khoe sắc tím bên tán lá xanh mượt, từng chùm mỏng manh khẽ rung rinhtrước gió,… Chính vì anh ta thích hoa đỗ quyên, chính bởi cây hoa này Nhược Lamcất công lên vùng núi giá rét mang về cho.
Hoa thì có gì hay ho, có ăn được không, có vắt nước để uống ?
Một chiếc xe Lexus phóng vào gara, đúng con Lếch xù mà Lạc Thiên mới tân tranglại sau khi đã bị bẹp. Thay toàn bộ lại vỏ màu vàng, từ cổng đi vào chiếc xe đãthu hút sự chú ý.
Khả Vy thẩn thơ tưới cỏ, cô dùng vòi phun nước xung quanh khuân viên, miệng lẩmnhẩm một bài hát. Thoạt đầu nhìn con xe tưởng mới cứng đó có người mua chomình, bởi Triệu Khả Vy thích màu vàng mà, nhưng sau khi thấy Lạc Thiên bước từgara ra thì quay mặt tiếp tục công việc.
Lạc Thiên đi tới, anh dừng lại nhìn cô một hồi. Hôm qua thấy cô ta có vẻ ức chếmấy việc “đồng áng” lắm mà nhỉ, sao lúc này lại hăng say lao động, khá khen chotính tự giác của kẻ bần hàn. Cô ta đang nói nhẩm, rủa mình à ?, Lạc Thiên khôngrõ Khả Vy đang hát cái gì, chỉ thấy miệng mấp máy thì nghĩ ngay là nói độc.
Trong khi anh mặc đồ thời thượng, thì nhìn cô xem. Đi ủng, xắn quần đến bắpchân, bên ngắn bên dài, đầu còn đội một dải khăn màu chàm y như cô gái vắt sữabò, cái áo thì khỏi nói, vừa dài vừa rộng, tóm lại trong mắt anh thật làcô-lô-nhếch.
- Này cô kia ! - Anh gọi lớn - Cô có biết tưới cây không thế ? Để úng đất saomà cỏ phát triển được ! Nhớ mà tưới cả dàn hoa trên mái vòm kia nữa !
Dàn hoa thiên lý trên cao, thông thường Khả Vy chỉ tưới gốc, còn hoa và lá thìsẽ có một người khác chuyên tạo dáng và chăm sóc tỉ mẩn. Lạc Thiên biết điều đónhưng lại thích gợi chuyện.
- Vâng ! - Có một chiếc thang, Khả Vy chẳng ngại ngần mà bắc lên, người ta nóithì phải làm thôi.
- Cô… tay đang dơ tiện thể lấy thức ăn cho cún!
Khả Vy không hề ca cẩm, xách túi thức ăn cho chó đổ vào đĩa và dùng que dàikhều vào chuồng. Lạc Thiên không chọc được, bèn lui đến:
- Cô làm thế sao chúng ăn, chó nhà họ Cao khảnh ăn lắm, không thích ăn tạp nhamngoài đường đâu. Cô phải dùng tay đặt tô thức ăn vào trong! Trừ phi kẻ lòng dạtham lam chúng mới cắn ! Có gì phải sợ chứ !
Khả Vy vẫn giữ nguyên sắc mặt, những lời nói kia ám chỉ rõ mồng một hành vi hômqua. Liều thì liều, để xem có thật là mấy con cún này phân biệt được kẻ nàotham lam không, không chút do dự, cô lấy một tô thức ăn khác cầm tay đẩy vào.
- Ẳng ! - Một con chó lông vàng gầm lên, nó nhe đôi răng sắc nhọn vừa đúng lúcđĩa thức ăn đi vào trong.
- Ái cha cha ! Cô này có vẻ xấu tính rồi đây !
Khả Vy sợ hết hồn, tưởng con vật sắp trào lên cắn mình, vội vàng rụt tay lại.Thì ra nó quay vào mặt Lạc Thiên mà sủa ầm ĩ. Cũng đã
cho chó ăn theo lời sai bảo rồi, Khả Vy đứng dậy kiếm việc khác để làm.
Rõ ràng cô ta thấy chân mình giẫm lên cái đuôi lòi ra của con chó, nếu có làmột kẻ hiền lành tới mức nào cũng không thể làm ngơ được, huống chi là con cáotrẻ này. Lạc Thiên tiếp tục đả kích:
- Ơ, hóa ra cô là Khả Vy à, tôi cứ tưởng con bé nào từ quê mới lên làm vườn !Tại cô buộc cái khăn trên đầu phản cảm quá !
- Vâng ạ ! - Khả Vy không dừng chân bước. Đứng quay lưng với anh, cô nhăn mặtrủa thầm.
- Này ! Làm tôi đĩa lạc rang ! - Đây là quả quyết định, Lạc Thiên ngỡ tưởng côsẽ hớn hở chạy ngay vào bếp và đá xoáy anh liên mồm. Nhưng không, cô ta ngoanngoãn thật.
- Anh đợi một lát !