Cụp máy, Khả Vy đành phải thay đổi chế độ. Bắt đầu học thuộc lịch sử nhà họ Caothôi. Đây là cơ hội tồn tại duy nhất trong xã hội này của cô. Cô chỉ có hai bàntay trắng, lại không được đào tạo học nghề, ra ngoài xã hội thì làm được gì cơchứ, cách tốt nhất là tiếp tục vở kịch.
Cao Lạc Trương là chủ tịch tập đoàn độc quyền xuyên quốc gia Trường Tồn… Cáicông ty này hình như cái gì cũng sản xuất, từ giấy vệ sinh tới cả xe hơi, duthuyền.
Mới đọc được vài chữ mà mắt đã díp chặt, điều quan trọng là phải xem Lạc Thiên,nghĩ bụng Khả Vy lật vài trang, bỏ qua những người khác.
Cao Lạc Thiên, giám đốc Tổng công ty Trường Tồn, ấy, sao Lạc Trung được làm phóTổng, mà anh ta chỉ là giám đốc. Chắc thằng cha này ham vui nên an phận thủthường.
Vấn đề là cô phải nhớ tên của từng người trong gia đình họ để thuận tiện choviệc giao tiếp. Nếu chụp hình và lưu tên trong điện thoại thì không thuận tiện,mỗi lần muốn hỏi chuyện lại phải tra cứu, lăm lăm cái di động, không được. À,hay là viết ra một tờ giấy nhỏ đặc điểm nhận dạng của họ. Nhà có nhiều Lạc quánên đành thủ đoạn chút.
Đầu tiên là Lạc Trung, xem nào, anh ta cao nhất hội, không được, nếu anh tađứng một mình thì sao so sánh. Mà cái mặt anh này mình nhớ ! Khả Vy vẫn viếtvào giấy chữ bé xíu. Lạc Trung : Lông mày đậm như sâu róm.
Lạc Thiên thì khỏi quên, mặt khỉ, da trâu, đáng ghét.
À, Lạc Kiệt và Lạc Mỹ là hai chị em sinh đôi, chúng mà không đứng cạnh nhaucũng chẳng đoán được, Lạc Kiệt có cái lúm đồng tiền, còn Lạc Mỹ có một cái mụnruồi nhỏ trên khóe mi, ôi, nhìn xa không thấy được đâu, à tóc, tóc tém ngắn màuhung. Cả hai đứa này hơn mình một tuổi, là em họ của Lạc Thiên, âu cũng phảigọi mình là chị.
Lạc Nhã, em gái Lạc Thiên, có cái gì nhỉ, khó nghĩ quá, có cái cổ ba ngấn, hic,rồi, sơn móng tay màu đen.
Lạc Tâm : Có một mái tóc xoăn đặc trưng giống bà thím. À, cậu này dễ nhận dạngnhất.
Khả Vy nhìn vào bức ảnh gia đình mới chụp gần đây nhất đã zoom cận cảnh của đámthanh niên trong nhà mà đoán già đoán non.
Lạc Dĩnh : Cậu này mình chưa nói chuyện lần nào, đeo kính này.
Lạc Ngôn : Tóc nâu môi trầm.
Ha ha, mình cũng đáo để ghê. Khả Vy viết xong rồi nhét giấy phòng bên người,ngáp mấy cái rồi một giấc ngủ tới…
*
Cũng là ngồi cạnh nhau trong bữa sáng, Khả Vy tỏ ra ngoan ngoãn thứ thiệt. CònLạc Thiên lờ như không thấy, anh vẫn ăn và nói chuyện với những thành viên cònlại. Hôm nay hai bậc tiền bối đã đi công việc sớm, lão quản gia cũng tất bậtchuyện tổ chức cưới xin.
- Chị Khả Vy, chị ăn thịt gà nhiều vào, những món khác đã không ăn được thì bảongười làm tránh xào nấu.
- Cảm ơn em ! Lạc Dĩnh ! - Khả Vy tươi cười, dù từ nay phải tạm biệt mấy mónngon do bị dị ứng giả tại tên chồng đáng ghét kia, tuy nhiên mánh khóe cô đangsử dụng thật là hay ho. Để tờ giấy nhỏ trên tay, cô lẩm nhẩm vị trí chỗ ngồicủa các « Lạc ».
Chưa ai đề cập tới sự cố bữa tối của Lạc Thiên hôm qua vậy nhưng anh không hềnguôi bớt. Anh quyết định coi cô ta như một của nợ, một con hến bị câm, khôngtồn tại. Bất kì ai nói chuyện cùng cô mà thêm cả mình vào anh đều lờ đi. Mỗikhi đôi đũa của cô dừng lại bên đĩa thức ăn nào thì anh tránh ngay.
- Mọi người đi làm và đi học vui vẻ nhé ! - Khả Vy tạm biệt tất cả, tự nguyệnđem sách ngoại ngữ ra học. Đúng giờ lại vào bếp học nấu ăn.
*
Vì hai ông bà Cao sang bên Sing công tác nên một số việc cần thông qua nhà họTrịnh, biết em mình ái ngại nên Lạc Trung đi thay.
Trước khi đi anh còn tủm tỉm cười nói móc lại :
- Anh không hiểu hôm qua em làm sao mà lại… thật là ! Chắc không bao giờ bácTrịnh muốn ngồi đối diện với em nữa!
Không nghĩ thì thôi, đã nghĩ tới Lạc Thiên lại càng hậm hực, từ tối qua đi đâu,nhìn thấy bất kì chữ gì anh đều hình dung ra dấu sắc. Dù mất ngủ cả đêm, ôm cáixương cá khó chịu mang tên Khả Vy ấy trong lòng thế mà sáng nay anh vẫn minhmẫn được, lại còn đủ sức để hình dung ra khuôn mặt đáng ghét đó. Cô thư kí bướcvào, yêu cầu anh kí tên phê chuẩn hợp đồng. Kí xong, dừng lại ở chữ “n” trongtừ « Cao Lạc Thiên », giả sử thêm dấu sắc vào tên họ, tên đệm, và tên chínhthì…