- Vâng, cảm ơn! - Khả Vy chắc chắn Lạc Thiên sẽ không thể ςướק miếng ngon củamình nữa, tuy nhiên cô không thích nhận lòng thành này cho lắm.
Hiện thời cô vẫn coi Nhược Lam là tình địch.
Đúng thế, Lạc Thiên không nói gì, anh cúi mặt vào bát cơm của mình, thoángbuồn. Nhưng vì em tuyệt tình với anh trước đấy, nghĩ vậy anh lại tiếp tục ςướק.
- Nhược Lam à, thứ lỗi nhé, Khả Vy sống ở phương Tây quen rồi, cô ấy không hợpmấy món này, để anh nhận thay chân ý của em!
Thở một hơi dài, dường như thằng chồng này không định cho mình ăn tối hay saovậy, hắn nghĩ bụng mình xấu xa hay hệ tiêu hóa đang trong tình trạng bị treo?Nhìn hắn đắc chí kìa, cho anh biết tôi không dễ bắt nạt đâu!
Lạc Thiên liếc đểu Khả Vy, nho nhã gắp miếng há cảo vào miệng. Cô dám để tôi ởngoài để ăn vụng này, đã thế còn bảo nhà họ Cao không cho cô ăn đầy đủ, thế thìtôi chỉ cô hay thế nào là tuyệt thực.
- Thiên này, tên anh mà thêm dấu sắc vào thì ra sao hả?
- Thiên này, tên anh mà thêm dấu sắc vào thì ra sao hả? - Khả Vy gắp thêmcho anh một viên há cảo nữa, nói nhỏ, khóe môi nở một nụ cười phơi phới.
- Khụ! Khụ! Khụ! - không còn suýt nữa mà là thức ăn trong miệng của Lạc Thiênthực sự phun trào.
Hãy mường tượng tới miệng núi lửa, một khi tích tụ dung nham chặp đầy trongkhoang, chưa kịp sôi lùng bùng, không thừa thời gian xì khói xám xịt quanh bầutrời mà đã bị đẩy lên tới kịch kim. Một vụ nổ tương tự bom nguyên tử, với độnóng xấp xỉ quả cầu lửa thái dương, cuốn phăng ra ngoài những tạp chất. Nếu cơnthịnh nộ của tự nhiên có mắc ma, kim loại magie và sắt,..., nếu bom khinh khíchứa hàm lượng lớn đồng vị Hidro, thì ngay tại bàn ăn này, tồn tại một dạng vậtchất không hề vô định hình, trái lại muôn hình vạn trạng, đã qua xử lí bởi hàmrăng con người. Nào là bột năng, nhân thịt cá mực, thêm vài thứ phụ gia, nháonhào tứ hướng. Chẳng ai biết bằng cách nào đó bát canh của Trịnh phu nhân đãdính vài “hạt bụi trần”.
- Anh Thiên, anh bị sao vậy anh Thiên!? - Khả Vy còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữThiên ở đầu và cuối câu, trong lòng hả hê phải biết. Được thể cô đấm mạnh vàolưng cho anh xuôi.
Ha ha, anh không cho tôi ăn thì tôi làm cả nhà không ăn được luôn, nụ cười đắcthắng trên khóe miệng, Lạc Thiên tóm được nụ cười ấy, kì này cô to gan bằngtrời rồi.
Mọi người đều bất ngờ trước sự việc vừa rồi, ngạc nhiên đến nỗi chưa hình dungra đây là thực tế. Một Lạc Thiên thăm ăn, vô lễ, khác hoàn toàn với dáng vẻtrong suy nghĩ và trực quan của người tiếp xúc hằng ngày. Mất vài giây bấtđộng, tất cả sự chú ý đều đổ dồn cùng một tâm. Nhược Lam lo lắng chạy đến bên,cô vuốt cổ cho Lạc Thiên, đôi bàn tay mềm mại của cô uyển chuyển mà kĩ thuật,tuy nhiên lúc này cũng chỉ là vô nghĩa trước đám lửa hận trong lòng anh. Nếu cóthêm chức năng sưởi ấm thì đôi mắt anh có thể thiêu cháy cả một Khả Vy thànhtro bụi.
Kết quả là người làm dọn bàn, Lạc Trung gọi đồ ăn từ một nhà hàng đem tới. LạcThiên ngượng ngùng không dùng bữa, cổ họng của anh vẫn đau rát và có một vàithứ tắc ở khoang mũi. Đương nhiên trước khi lên phòng anh không quên kéo theoKhả Vy rửa hận.
Từng bước chân nặng nề, uỳnh uỳnh bậc cầu thang. Tới cửa phòng, Lạc Thiên đạpchân, thả cô vào trong.
- Trong bữa cơm anh nghĩ gì mà lại bị sặc vậy chồng? - Khả Vy khoanh tay ngồitrên giường. Đây là một căn phòng rộng gấp hai lần của cô, đồ đạc trang trí đẹpmã, nhưng không tránh khỏi chút lôi thôi của đàn ông, các vật dụng thường ngàyphô ra trên bàn, mặt tủ, rải rác khắp phòng.
- Cô... tôi nói cho cô biết, cô là cái đồ không coi ai ra gì! - Đường máu trongmắt long lên, tim đập phừng phừng, Lạc Thiên gằn giọng.
- Ấy ấy, em đâu dám! Rốt cuộc ai đã chọc giận làm chồng em mặt mày đỏ ngàu thếkia, ôi thương quá! - Khả Vy vẫn duy trì phương châm oan gia ngõ hẹp, “ghétnhau lúc đầu ai ngờ đâu rằng ta sẽ nhớ mai sau”, hơn nữa tư vấn viên Triệu ĐôngKỳ cũng đồng tình với yêu sách đó.
- Cô...
- Anh đấy nhá, không có bằng chứng đừng vội kết tội em, em có làm gì anh đâu? -Cô giả đò ngắm nghía bộ móng tay - Anh vừa rồi ăn chưa no, có thích ăn lạckhông, em rang cho một đĩa! - Nụ cười thường trực trên môi mỗi khi cô có ý đảkích.
- Đứng lên! Cô đi theo tôi! - Không kịp cho Khả Vy cơ hội chống cự, anh đã xáchcổ áo lôi đi, không thể nói chuyện phải trái với hạng người này.
Xuống cầu thang, hai tầng, qua gian nhà bếp mặc kệ mọi người dùng ánh mắt khóhiểu nhìn vào, anh đáp gọn lỏn: Con ra ngoài có chút việc. Về phần Khả Vy côkhông dám kêu la, chỉ khi ra ngoài sân không có sự dò xét khắt khe mới lêntiếng.
- Buông ra!