- Lạc Thiên à ? Nghe tên cũng hay đấy ! Chồng mình là Lạc Thiên ! - Khả Vy mỉmcười trước bức ảnh người ta đưa cho và nói rằng cô sẽ kết hôn với chàng traitrẻ này. Trong bức hình là một khuôn mặt thanh tú, cuốn hút từ mọi góc nhìn.Đôi môi vẽ lên một sự quyến rũ không thể chối từ và ánh mắt xa xăm.
- Nhìn anh ta cũng ngoan ngoãn thế này mà bắt cưới vợ sớm làm gì nhỉ ? Hay làmắc bệnh nan y đây !?! - Khả Vy đâu hay rằng bức ảnh này đã bị chỉnh sửa phầnnhiều.
Thực tế họ lấy từ bức ảnh Lạc Trung năm hai tư tuổi, người anh trai của LạcThiên và thêm bớt sao cho hao hao giống. Bởi lẽ không thể chụp ảnh xem mặt củacậu thiếu gia này khi thái độ lúc nào cũng xất xược và coi trời bằng vung. Hơnnữa cũng không thể ép một cô gái cưới một người mà chưa từng được nhìn mặt.
Bữa tiệc bắt đầu tổ chức từ 19h nhưng để gây sự chú ý, Khả Vy buộc phải đếnmuộn với cái bụng đói meo vì sợ trật eo váy. Rõ khổ, chỉ cần may nhích thêm mộtphân thôi thì có phải tốt hơn không, đằng này nhà thiết kế theo lệnh sít soátđến từng đường chỉ.
Lão quản gia thúc giục, đã đến lúc để nhân vật chính xuất hiện. Ông dặn dò KhảVy thêm lần nữa.
Cánh cửa thang máy mở ra, Khả Vy cố gắng bình tĩnh nhất có thể để bước vào.
Đúng như dự đoán, sẽ chẳng có ai ngất ngây trước sự hiện diện của cô, những côgái ở đây vận đồ thật kiều diễm đã thu hút lấy toàn bộ ánh nhìn của các chàngtrai, tuy nhiên hãy cứ an tâm vì có kịch bản rồi. Khả Vy tự nhủ.
Lạc Thiên đang ngó xem chân váy màu thiên thanh hiện đang ở cái xó xỉnh nào, họdặn anh đứng chiếu tướng cách thang máy chính chừng hai mươi mét đẻ đảm bảotính khách quan. Mấy người bạn của anh cũng vì thế phải đứng cùng.
- Này Thiên, sao nãy giờ cậu cứ ngó nghiêng đi đâu thế ? Ngóng ai à ? - TuấnKiệt thắc mắc.
- À không, mình đang luyện mắt ấy mà ! Dạo này ăn chơi nhiều quá, mắt lúc nàocũng mệt mỏi.
Lạc Thiên ngừng việc tìm kiếm, anh đã nhìn thấy một người mặc váy thiên thanh.Là cô gái đó, là người đã làm trái tim anh tan nát. Sao lại có thể như vậy, anhsẽ được lấy cô ấy làm vợ ư ?
Khả Vy đang bước, cô bỗng nhận thấy có nhiều ánh mắt dõi theo mình, chẳng lẽ côlại xinh đẹp như thế hay sao ? Hãnh diện vì bản thân, cô cười duyên dáng nhưngnhận ngay ra, cô gái đi trước vài bước mới là tâm điểm của sự chú ý. Cô ấy cũngmặc một chiếc váy có màu tương đối giống.
Nhìn vào bờ vai trần gợi cảm kia đủ để Khả Vy hình dung được phần nào vẻ đẹpkiêu sa.
- Mọi người làm sao lại cứ nhìn em chằm chằm thế chứ ?! - Nhược Lam tiến thẳngvề phía trước nhanh hơn, cô khẽ cúi đầu chào và tránh ánh mắt của Lạc Thiên.
- Em lúc nào cũng đẹp ! - Lạc Trung phải thừa nhận điều đó.
Những chàng trai vây xung quanh đều có cơ hội bắt chuyện với một Nhược Lam cởimở, riêng Lạc Thiên vẫn giữ nguyên ánh nhìn của mình lúc vừa thấy cô, lúc nàymắt anh chỉ thấy một khoảng không trống vắng.
- Đấy, cô gái đó, nhớ phải vô tình vào ! - Lão quản gia lại tưởng thiếu gia đãnhìn thấy « con mồi » vội sai người phục vụ đem ly rượu tới.
Khả Vy đứng ở góc nhìn này cũng đã bắt gặp được « chồng tương lai ».
- Thiên, Nhược Lam đang hỏi em đấy ! - Lạc Trung huých nhẹ vào tay em trai, anhcũng nhận ra có chút gì ngượng ngùng trong ánh mắt của
hai người chẳng may chạm phải nhau.
Lạc Thiên không trả lời, anh biết đó chỉ là câu xã giao mà Nhược Lam hỏi mộtvòng mới quay lại anh.
- Ối ! Tôi xin lỗi quý cô, đã làm bẩn bộ váy đắt tiền… - nữ phục vụ đã va vàoKhả Vy, ly rượu mới chỉ sóng sánh nhưng đã nhanh nhẹn dùng tay hất đổ vào ngườicô.
- Không sao ! Cũng là lỗi tại tôi ! - Khả Vy từ tốn nâng khay cầm giúp, cô đangđợi nam diễn viên rút chiếc khăn trên иgự¢ đến lau cho mình.
- Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi tiểu thư ! - Sợ nam diễn viên không nghethấy, phục vụ cố tình nói to.
Nhưng hình như kế hoạch không theo dự kiến. Lạc Thiên cứ đứng trân trân nhìn,tay vẫn trong túi quần.
Nhược Lam thấy vậy, cô lấy khăn tay tiến đến chỗ nạn nhân.
- « Sao tên chồng mình lâu thế ? Hắn ta không thấy nước bẩn trên người mình à ?» - Khả Vy đã phải dùng đến ánh mắt để lườm đích danh
chàng trai mặc Vest màu nâu trầm mà vẫn không ăn thua.
Lạc Trung thấy thế cũng đi theo Nhược Lam ra chỗ Khả Vy.
- Cô có sao không ? Để tôi lau cho ! - Nói rồi đôi tay thon thả của Nhược Lamlướt nhẹ trên tấm váy bị nhọ.
Do chưa gặp mặt lần nào, ngay khi Lạc Trung bước đến, Khả Vy đã tưởng là nhânvật nam, tuy rằng anh không mặc áo Vest như lời mô tả. Nhân lúc Nhược Lam khôngđể ý, Khả Vy ghé sát vào Lạc Trung nói :
- Này anh, ϲởí áօ cho tôi mượn ! - cũng theo lời dặn, nếu nhân vật chính khônghợp tác hoặc quên thao tác thì phải hối thúc, Khả Vy nhìn vào mắt Lạc Trung màđề nghị.
- Áo ?
Lạc Trung khá bất ngờ, thứ nhất vết bẩn của cô gái này nằm ở chân váy. Thứ hai,anh mặc chiếc áo gile ngắn. Nhưng vì phép lịch sự, anh cởi ra cho cô mượn.
Thế rồi sao nữa, sau khi khoác áo lên người thì nam diễn viên sẽ phải đưa cô đitới phòng thay đồ đã chuẩn bị sẵn bộ cánh mới. Nhưng chàng thanh niên chỉ hỏithăm. Đúng hơn chẳng có một ai ở đây chuẩn bị hai cái váy đi tiệc tùng cả vìcăn phòng lớn này là của khách sạn chứ không phải buổi party ở nhà.
- Được rồi đấy, chắc sẽ không sao đâu ! - Nhược Lam cười hiền.
- À vâng, cảm ơn cô - Liếc sang Lạc Trung, Khả Vy nói nhỏ - Đưa tôi đi !
Lạc Trung tò mò về cô gái này, tự dưng lại sai khiến người lạ như mình là sao,theo lẽ thông thường thì cô ta có thể phiền Nhược Lam hay cô phục vụ bàn đưamình tới nhà vệ sinh nếu không biết lối.
- Ơ kìa cái anh này ! Đưa tôi đi ! - Khả Vy chỉ đang gắng mình đóng đạt đểtránh bị la mắng.
Thấy vậy anh cũng đồng ý, đặt tay hờ lên bờ vai Khả Vy và bước đi.
- Nhược Lam, để anh dẫn cô ấy đi thay đồ !
Khả Vy hài lòng với anh chàng, một người chồng vâng lời thế này còn gì bằng.Hoàn tất bước một trong giai đoạn gặp gỡ của hai nhân vật, tiếp đến là nảy sinhtình yêu, Khả Vy biết đoạn này không cần diễn.
Lạc Thiên vẫn đứng đấy, có lẽ anh đã quên mất vài chi tiết cần làm lúc vừa rồi,để khi người phục vụ đi tới đánh động mới thức tỉnh.
- Nhưng như thế thì cần gì phải diễn nữa ? - Anh suy nghĩ, rồi không muốn ở lạicùng Nhược Lam, sải bước đuổi theo. Vừa đi tay vừa tháo cúc áo khoác.
- ÚI ! - Khả Vy phút chốc trở thành món hàng để Lạc Thiên kéo xệch và úp vàolòng.
- Tình yêu, em phải ngã vào lòng anh chứ !