- ... Hai cái xe kia đúng là tôi... tôi làm xí chúng - Vừa nói Khả Vy giả vờgãi chân, đứng lệnh về một phía, mặt nhăn nhó như quả táo tàu - Nhưng chỉ cầnđem tới cửa hàng bảo hành là được thôi mà, chúng vẫn còn rất mới. Hì hì, còncái xe Lam bo gì gì ấy đâu thể vội vàng kết luận được, anh đâu chắc là nó bịmất chứ... chúng ta đứng đợi ở đây thêm chốc nữa, hì hì! - Ánh đèn cao áp phảnchiếu trong mắt cô một thứ sắc màu long lanh ngấn lệ, chưa bao giờ cô làm mấtmột thứ gì to tát đến nỗi không thể cầm nắm được.
- Tiểu thư Triệu, cô tính thế nào? - Nếu cô ta tỏ ra hối lỗi thì đúng là cũngnên xem xét, dù gì sự việc đã lỡ, kiểu gì kẻ trộm xe khi biết chủ xe là ai tựkhắc đem trả hoặc cũng tìm cách liên lạc để giao dịch tiền chuộc, nhưng cái bảnmặt cô ta thật đáng ghét. Vừa rồi còn tự cao tự đại để yên cho người khác nóianh sợ vợ, được rồi, để xem lần này ai sợ ai.
- Thực ra thì... tôi... đấy là tại anh bất cẩn đấy chứ, anh vào trong chợ màkhông kêu người ta trông xe cho. Mà nếu đóng kín cửa kính thì làm sao trộm nólòi vào trong mà thực hiện hành vi chôm chỉa được! - Người hơi rụt lại, Khả Vyđùn đẩy trách nhiệm. Việc tên trộm nào đó dùng kim đa cấp chọc ổ khóa và việcLạc Thiên vô tình để chìa khóa sơ cua bên trong hộp xe nếu trùng hợp xảy rađúng là lỗi không biết tại ai.
- Hóa ra là tại tôi à? Cô vào trong kia vui chơi một hồi, cô biểu người ngồingoài này chờ đợi, tôi e cô bị ςướק giật nên vào tìm, thì ra cô đang ăn và ngồila liếm với mấy thằng cùi bắp. Phải rồi, chiếc xe là của tôi, tôi không giữđược xe nên tại tôi?!
- La liếm? Bỏ đi! Thì tại tôi được chưa, tôi xin lỗi vì đã mải chơi. Nhưng tôikhông chịu trách nhiệm đâu, việc anh bị mất xe thì mặc xác anh, anh không cókhả năng giữ gìn tài sản của mình thì chịu. Ban đầu anh đã bảo là chúng takhông can thiệp vào nhau, anh mất xe thì anh tự gánh. Thế nhé! - Bài chuồn làthượng sách, anh ta làm gì được cô, thiệp cưới cũng đã được in, đuổi được cô đichắc, hay bắt đền, cô làm gì có thứ tài sản nào nên không việc gì phải sợ, saucuộc hôn nhân này cô mới được thừa hưởng một phần nhỏ đủ để mua xe cho anh ta -Gớm, giàu có mà bủn xỉn, mất mỗi cái xe mà cũng... - Khả Vy nói nhỏ nhưng cốtình đến tai anh.
- Ừ đấy, tôi keo kẹt lắm, cô không thấy người càng giàu càng kẹt à!? Nói như côthì giá trị của chiếc xe cũng không đắt lắm! - Lạc Thiên không thấy sự lo lắngtrong cô, điều đó càng khiến anh phải làm cô ta tức ૮ɦếƭ đi thôi, vì con xe màphải làm nô lệ cho mình - À, nếu bán một quả thận, một quả tim, một lá gan cóvẻ như chưa đủ tiền mua nội thất trong xe, làm thế nào nhỉ, biết bán cô cho aiđể thu về cả một con xe bây giờ? Khó nghĩ quá!!!
Anh giở đúng chất giọng tính toán của một doanh nhân, Khả Vy liếc ngang liếcdọc, đúng là tại cô mà ra, giờ thì trong tim can đang lo sốt vó đây.
- Ô, Cao phu nhân gọi chúng ta về ăn này! Hay chúng ta gọi tạm chiếc taxi vềnhà dùng bữa rồi mai tính! - Khả Vy nhận thấy điện thoại rung như vớ được phaocứu sinh, nói năng cũng trở nên ngọt lịm.
- Alo, chúng con có việc phải làm ngay, giải quyết xong thì con và cô ấy sẽ về!- Lạc Thiên giành lấy điện thoại.
- Anh...
- Sao vậy Triệu cô nương? Cô vừa bảo chúng ta đợi thêm lát nữa mà... về làm gìvội!
- À thì... chờ, chúng ta đứng thêm chút nữa!
- Kể ra đổi một chiếc xe lấy một đêm cũng thỏa đáng đấy nhỉ?! - Xoa tay lêncằm, Lạc Thiên đi một vòng khảo sát trận địa - Xem ra cũng không tồi! -
Anh nở nụ cười ngạo nghễ, lòng thầm nghĩ mấy đứa con gái hai lúa quan trọngviệc gìn giữ này lắm chứ không phóng thoáng như gái phố đâu - He he!
- Grừ grừ! - Khả Vy rùng mình, mình cô thế, hắn ta lại có bao nhiêu gia nô,quyền thế. - Anh đừng nói nữa! Khi nào ly hôn thì tôi sẽ đền là được!
- Quan trọng là bây giờ, bà xã à, dầu sao chúng ta cũng sắp nên vợ nên chồng,việc gì phải nam nữ thụ thụ bất thân nữa!
Nỗi sợ hãi tăng dần, nếu kết hôn, cô và anh ta sẽ cùng sống dưới một mái nhà,chỉ có hai người. - Không được!
- Thiên, vừa thấy con xe cậu đỗ bên đường, sẵn có chìa khóa mà lại đúng lúc đitán gái nên tôi lấy đi. Định gọi bảo cậu nhưng té ra cậu lại để điện thoạitrong xe! Cô gái này là... à, chị dâu tương lai đây mà! - Tuấn Kiệt niềm nở đưatay chào.
- A, chào anh! - Khả Vy đon đả bắt tay lại, những lời cậu thanh niên này nóilàm cô vui sướng khủng khi*p. Cô “A” lên như vừa phát minh ra một chân lí.
- Cái thằng này! - Lạc Thiên chán nản, kể mà Tuấn Kiệt đến muộn hơn một tý cóvẻ hay không, đang đến cao trào coi cô ta xử lí thế nào - Nhà thiếu
xe hay sao mà phải mượn tôi! - thái độ, rất thái độ, anh giống như một tên keokẹt sít răng.
- Ơ hay, tán gái thì càng nhiều xe đẹp càng tốt! Hai người đi đâu vậy, mà chịdâu à, Lạc Thiên nhà chúng tôi chung tình lắm, không hứng thú nhạc sàn thuốclắc đâu! Đừng lo nhé! - Tuấn Kiệt cứ tưởng những tia sấm sét bắt nguồn từ đôimắt của cả hai là vì quá khứ anh chàng Lạc Thiên này nổi tiếng sát gái.