- Tôi... tôi vào mua chai sampanh! Tiện thể thấy có quán cháo nên... tại mấyhôm nay tôi bị bỏ đói! - Có một điều mà Khả Vy tế nhị giấu, thực ra cô định vàoquán rượu thật, nhưng thấy người ta chơi trò đánh đáo rất thú vị, mải xem quênkhuấy thời gian, lại còn hò hét nên... đói. Thì đương nhiên phải ngồi vào một quánxá nào đó, định gọi anh nhưng không cần nghĩ cũng biết đời nào Lạc Thiên muốnngồi vỉa hè chè cháo, thế thì đi một mình là hay. Nói thật thì vào nhà hàng caocấp ăn cứ phải giữ kẽ phiền phức lắm, cứ tự nhiên ngoài đường là thỏa mãn nhất.
- Nhà tôi ngay cả một con cún cũng không bao giờ bị bỏ đói! Lần này tôi tha chonhưng không có lần sau đâu, ai đời chồng cô ngồi phỗng trông xe cho cô ăn uốngtùm lum à, chắc chắn cô phải lượn mấy quán ăn rồi nên mới bắt tôi ngồi chờ quálâu! Vô duyên! - Mặt anh trề ra so đo, vô thức nhắc tới từ “chồng” như một lẽtất yếu.
- Nhà họ Cao, cao lương mỹ vị, đệm là Lạc phải lắm ngô khoai sắn lắm mà từ hồinào tới giờ mỗi bữa lão quản gia cho tôi ăn có một bát cơm chẳng bõ dính răngvà cả việc phải trật vật với những chiếc váy vòng eo chỉ ních chừng 60 - 61,làm sao mà ăn nhiều được.
- Cô nói có suy nghĩ chút đi! Ai không cho cô ăn, thức ăn bày đầy trên bàn làthế, loại con gái sợ phát phì bày trò ăn ít thích bịa đặt. Tôi bảo này, cô đừnggiảm cân làm gì, lên kế hoạch chi tiết ra rồi lúc thực hiện không được thì lạinhồi nhét thức ăn, như thế chẳng mấy chốc cô thành con lợn giống thôi!
- Gớm, ai thèm giảm cân! Dáng tôi đẹp tôi không cần! Haiz, cái nhà anh khôngcho tôi ăn uống đầy đủ đấy! Cả sáng vật vã học ngoại ngữ, rồi học nấu ăn, nấumà không được ăn, đến trưa thì có mỗi mấy món nhàn nhạt, mà sao người giàu cácanh cứ thích ăn món cá không hoặc thịt sống thế chẳng thấy có miếng cơm trắngnào, thiếu năng lượng, đói ૮ɦếƭ đi nên tôi mới phải đi ăn cháo! Anh có biếtkhông cả tuần kể từ ngày có kế hoạch kết hôn, không hôm nào tôi không được nghỉngơi cả. Chạy đôn chạy đáo học hết cái này đến cái nọ, gì nữa, họ còn định bắttôi học đàn piano, ngâm thơ... tất cả chỉ tại cái thằng cha ấy! - Khả Vy hậmhực tuôn một tràng giang đại hải.
- Tại ai? - Lạc Thiên phát hiện ra mình sắp rước phải một cái loa làm việckhông biết ngừng nghỉ, nãy giờ cô ta vừa nói vừa tuôn mưa xuân xối xả, may màanh cao ráo, không thì cái mặt đẹp trai này thật là xấu quá đi thôi.
- Tại... à à... - Ý của cô là tên tác giả Triệu Đông Kỳ đó, nghĩ ra toàn nhữngthứ vụn vặt. Anh ta còn nói họ Triệu trong tên của cô lấy từ họ của mình, anhta coi cô như em gái và muốn giúp đỡ, giúp kiểu này thì ai theo được - tại...ông quản gia khó tính! - Không thể trách cô nói bậy, ông quản gia
Tôn phải nói là cực kì soi mói.
- ... - Lạc Thiên nghĩ một lúc, gia đình anh vẫn còn giữ một số nét cổ hủ màngười lớn tuổi gọi là nét đẹp truyền thống, một cô nàng quê mùa thế này khôngđua kịp là phải - thì đến bữa cô cứ ăn đủ hai bát là được, tôi chúa ghét nhữngđứa con gái nào suốt ngày kêu đói! - Đây cũng là hội chứng của mấy cô nàng quánbar, ăn ít kêu nhiều.
- Khỏi! Họ khó tính lắm! Hay là anh nói đỡ giùm tôi vài thứ đi, anh chỉ cần bảohọ: Khả Vy không cần phải học bồi tiếng Anh đâu, Khả Vy nấu ăn cũng không tồi,chẳng cần học nấu nữa, Khả Vy biết tưới cây, pha trà,... - Chuyển sang giaiđoạn nịnh nọt, cô di di hai lòng bàn tay làm vẻ thành khẩn. Cô cũng nịnh bợ vớianh chàng tác giả, tuy nhiên anh ta bảo rằng muốn làm dâu họ Cao phải chịu đầyải thế là quá nhàn hạ rồi, không đồng ý giúp - Đi mà
anh!
- Không!
Như một gáo nước lạnh hất trực diện, Khả Vy nuốt đắng cay vào lòng, được rồi,tên chồng này không nể nang ta thì sau này lấy nhau rồi sẽ biết mặt nhau. Cônghiến răng kêu cót két.
- Cũng đúng thôi! - Lạc Thiên bước chậm lại, đợi cô đành hanh đi lên - Muốn làmdâu nhà họ Cao, bà xã phải vất vả nhiều nhiều!
- Ay da! - Lườm nguýt anh một cái, cô tiếp tục bước.
Hai người ra tới nơi đỗ xe, phố phường lúc này dòng người hối hả về trở tổ ấm.Đường phố tấp nập, tiếng còi xe inh ỏi.
- Ơ! Cái xe của anh đâu rồi?
- Tôi cũng không biết! Vừa đỗ nó ở đây cơ mà? - Lạc Thiên thấy lạ, riêng biểnsố xe nhà họ Cao thì đám cảnh sát đều biết, Trường Tồn là công ty có máu mặt,bọn cớm vuốt râu cũng phải nể mặt cằm, thử hỏi có dám phạt xe của anh không. Màanh cũng đỗ nơi khuất, có ảnh hưởng tới giao thông đâu.
Tình hình cho thấy xác suất bị mất trộm là rất cao!
...
Và thời gian chứng minh điều đó là chính xác.
- Hây,... chẹp... chậc chậc! - Ngoài việc thở dài Lạc Thiên không có thêm bấtkì lời nào.
- Ơ! Cái xe của anh đâu rồi? - Khả Vy lặp lại câu hỏi sau nửa tiếng đứng tạichỗ.
- Cô... cô... một con Lếch xù của tôi bị hư đầu, một con Chevrolet bị bẹp ௱ôЛƓ,còn giờ là con Lamborghini cũng của tôi nốt không cánh mà bay. Cô giải thíchsao về việc này? - Lạc Thiên không còn gì để nói nữa, dù có là đại gia bạc tỷtrước tình huống này cũng không thể rộng lượng được.