Vợ ơi là vợ! - Chương 178

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Xuyên qua từng tầng lá là ánh ban mai, ngược về đất mẹ hiền hòa là nền cỏ mượtmà. Lạc Thiên chậm rãi từng bước quanh cây si già, cô gái vóc dáng mỏng manh,bờ vai run khẽ, làn tóc rối trước gió. Tồn tại một tíc tắc con tim anh ngừngđập để rồi tác động áp suất cực mạnh tới thành động mạch chuân chuyển muôn vànhiện thực, không là mơ, đồng tử tiếp nhận hình ảnh cô, khứu giác ngào ngạt mùihương nồng ấm, và môi mấp máy lên lời :
- Khả Vy !
Anh dừng lại khi cách cô ba bước chân.
- Em… vẫn khỏe chứ ?
Anh nhận được cái lắc đầu, mái tóc giờ đã dài hơn, cô vẫn áp lưng về phía anh.
- Em đang khóc đấy à ?
Anh vươn tay đặt lửng lơ, muốn chạm tới đôi bờ vai kia.
- Anh lau nước mắt cho em được không ?
Lạc Thiên gần thêm chút nữa. Khả Vy vẫn lặng im, cô không biết phải đối mặt vớianh như thế nào đây. Nỗi nhớ nhung khiến hai hàng mi nặng trĩu, giọt thanhkhiết, hàng nối hàng rơi xuống.
- Tha thứ cho anh em nhé ! - Lạc Thiên không thể chịu được nữa, anh ôm trầm lấycô, vẫn là cái siết từ sau lưng, ấp áp và an toàn.
- Anh có làm sai chuyện gì đâu ?! - Cô đưa cả hai tay gạt nước mắt, nó rơi vàolàn da anh.
- Thế thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả ! Mình về nhà thôi ! - Lạc Thiên cố tỏra như chưa hề đớn đau. Những ngày qua khi bức màn sự thật kéo xuống, anh đãkhông ngừng tìm kếm cô... trong tiềm thức..., vì anh đâu đủ can đảm như lúc rủabới danh phẩm người khác. Nói cách khác, anh không được phép tới gặp cô.
- Những gì đã qua rồi không trở lại được đâu ! - mỗi ngón tay đặt vào cánh tayanh gỡ ra, nhẹ nhàng mà dứt khoát. Cô có quyền từ chối.
- Ai nói là đã qua rồi ! - anh áp sát hơn nữa, tình yêu lớn lao mặc sức điềukhiển anh, chẳng cần biết mình đã sai, cô phải chịu đau đớn tủi hờn, chỉ cần cômở lòng, anh sẽ bắt đầu lại tất cả, bằng một Lạc Thiên làm nụ cười trên môi KhảVy mãi vẹn nguyên.
- Bỏ em ra đi, em... - Khả Vy hoàn toàn làm ngơ được mọi chuyện, Lạc Thiên mớilà người chịu tổn hại nhiều nhất trong vở kịch tồi tệ. Cô đã cứng cáp để hiểuvề cuộc sống, về đức hi sinh cao cả của con người. Cô không trách anh vì chữ“khinh” miệt thị và thấu hiểu trái tim anh. Nhưng sau tất cả, đâu dễ gì đượcthấy cầu vòng qua cơn mưa.
Bờ môi anh đã quấn lấy ngăn không cho nói hết câu rồi anh xoay nhẹ người cô úpvề cùng mình. Cháy bỏng trong bất tận, bừng sáng từ đắm đuối, dang dở để tiếptục, trói buộc mở gắn kết, yêu và được yêu, khát khao và sở hữu.... đặt hết nơimôi hôn. Cô cũng có lỗi, có lỗi vì đã dối anh, còn anh, anh đã nặng lời với cô,họ đều có lỗi cả. Cái sai đáng trách nhất là đã yêu, vậy đành tiếp tục saitrong sai để tìm ra chân lý đúng đắn.
- Anh sẽ không để em đi vì trái tim em cần có anh ! - và mệnh đề đảo lại vẫncho giá trị đúng đắn.
Khi dứt môi, anh lên tiếng, nhìn cô mỉm cười nhẹ nhõm. Anh trả nụ cười về chocon 乃úp bê được rồi. Cả hai đã mất quá nhiều thời gian để tìm hiểu nhau nênchính họ nằm lòng khả năng tiếp cận phương thức rút gọn tự lúc nào. Ừ, nhanhthật, vì họ chẳng cam tâm xé toạc con tim nhau thêm giây phút nào nữa.
- Anh... nói dối ! - Cô chỉ thể cất lên yếu ớt.
- Nếu thế vì sao em lại từ chối Gia Minh, hắn vừa đẹp trai, vừa tốt tính, tốthơn anh kìa ! - Anh không cho bất kì bọng khí nào lọt qua khoảng cách giữa cô.
- Không phải. Là vì anh ấy chưa ngỏ lời thôi... em vẫn bật đèn xanh cho mà !
Nụ hôn hàn gắn kí ức nhanh hơn họ nghĩ. Lạc Thiên đã đắn đo rất nhiều khôngbiết nên bắt đầu bằng từ gì, để gửi tới cô muôn vàn lời xin lỗi, Khả Vy chorằng chẳng thể quay về ngôi nhà thân thương thế rồi họ lại thuộc về nhau, làcủa nhau, tồn tại để cùng vẽ lên hạnh phúc.
Anh quẹt mũi và cọ trán vào cô, hơi thở dồn dập :
- Vì Vũ Gia Minh biết nếu không còn là của Cao Lạc Thiên thì Khả Vy chẳng cógiá ! Tốt nhất là thuộc về anh, em sẽ không lo bị ế !
- Có mà không thuộc về em anh bị ế thì có ! - Khả Vy vặn lại, giọng nói, ánhmắt, bờ môi này quả thực là Lạc Thiên mà đêm ngày cô mong ngóng.
- Chuẩn ! Anh sợ bị ế lắm, nên anh phải giữ em làm con tim !
- Anh bỏ ra đi, bọn trẻ từ trong nhìn ra đấy !
- Kệ chứ ! - Lạc Thiên dựa Khả Vy vào hẳn người, giữ lấy cô bằng tất cả nhữnggì anh có.
- Anh đang đếm gì thế ?
Cô thấy anh vừa ôm mình vừa lấy ngón tay đếm.
- Anh đếm chơi thôi chứ kiểu gì cũng kịp !
- Kịp gì?
- Một bé Cao Lạc Ba Chấm vào năm tới, bé vẫn là dê con ! Còn lâu mới hết hạn sinhtuổi năm dê, nhưng sinh đầu năm là hay nhất, giờ sắp tới tháng chín rồi, khoảngtháng năm, trời lúc ấy chưa đến nỗi nóng quá, rất thích hợp !
- Anh nằm mơ à ? - Khả Vy nện cù trỏ vào bụng anh.
- Anh vẫn thức mà, có ngủ mê đâu ! Vợ à !
- Được thôi, nếu thích tuổi dê thì đợi một giáp nữa đi !
- Khi*p, thế thì lúc ấy bé đã có những năm anh chị rồi !
- Anh... !
Khả Vy giẫm mạnh chân xuống đất, cô giả vờ phụng phịu, hờn dỗi, cứ thế anh đànhxuống nước dỗ dành,... nguyện cả đời gìn giữ người yêu dấu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc