Yêu dấuquay vềChiều mưa.
Qua mấy ngày oi bức, giọt mưa bất chợt, vội vã rơi,… tầm tã.
Chiếc ô cô quạnh để hạt nước làm đau…
Lạc Thiên ngồi bên hiên nhà, tiếp đến là 乃úp bê con trai, nó chờ cô dâu của nó,cùng anh. Có một mảnh giấy kẹp sau lưng, là «
Anh xin lỗi !
».
Mưa vẫn vô tình, giá lạnh.
Chiều hôm sau, bão.
Tiếng gió rít, đẩy chiếc cổng mở rộng hơn.
Chớp đằng đông, 乃úp bê kiên trì mong ngóng.
Lạc Thiên hỏi nó có mệt.
Im lặng là không.
Chiều tiếp, nắng trở lại.
Mây trắng nhởn nhơ.
Giao mùa.
Còn đó hai chiếc bóng.
Trơ trọi.
- Em đẹp lắm !
Em từng yêu cầu anh phải khen mình đẹp trước mặt khách khứa ở buổi tiệc đầutiên, khi đôi tay nhỏ đặt trên lòng bàn tay anh, khi chúng ta chẳng có bất kìmối quan tâm nào đến nhau. Anh đã không nói. Cho đến tận bây giờ anh mới tườngtận vẻ đẹp đó, có là muộn màng ? Em sẽ chẳng quay lại đâu, anh biết mình đánhmất nhưng sao còn mãi ngồi đây.
Lạc Thiên rầu rĩ ngày qua ngày tìm trong miền kí ức, động lực nào cho anh dũngkhí đặt đôi chân hướng về cô. Anh chẳng thể, anh không dám, anh hoang mang, anhlẩn tránh, anh từ bỏ, anh đấu tranh, anh đối mặt, anh gặm nhấm, anh mơ… mơtrong giấc mơ êm đềm như ngày cô đến.
Níu kéo. Chính xác là níu kéo, kẻ tham lam níu kéo lại tình yêu, cũng ích kỉchà đạp lên nó để rồi mới phát hiện ra tình yêu cao quý biết nhường nào. Đánhmất, gục ngã, điên cuồng, mù quáng. Thế rồi sao, kẻ đó có xứng được nhặt nhạnhtình yêu lên, lau sạch, chắp vá và cất trở về trái tim mình, có được hay không?
Khả Vy chừa cho anh một cơ hội chứ ?
…
Vì yêu là thứ tha.
*
Khả Vy đứng núp mép tường, cô ti hí nhòm vào bên trong, Phi Hàm ôm Gia Minh mộtcái siết chặt.
- Cảm ơn anh nhiều lắm, Gia Minh ! Tôi thật may mắn khi có một người anh là anhđó ! Tôi chẳng biết phải trả ơn bằng cách nào cả !? Anh cho họ Cao mượn số tiềncủa mình mà lại âm thầm lấy tên tôi và Khả Vy… Sao anh tốt như thế chứ ?
Nếu không qua Lạc Trung thì Phi Hàm sẽ không thể biết hết được lòng tốt của VũGia Minh. Và cũng từ đây, Khả Vy tự trách bản thân chưa từng làm cho anh mộtbữa cơm tươm tất.
- Đã coi tôi là anh trai mà nói những lời này nghe được sao ?! Nín đi nào, khócxong rồi mắt sưng húp híp nhìn kém xinh đấy ! - Gia Minh đón nhận tình cảm thayvật chất, anh đưa tay vỗ lên khuôn vai Phi Hàm.
- Em có biết vì sao có hai chàng hoàng tử đều dành tình cảm cho một cô gái,người mà tốt với cô ấy nhất, cho mà không đòi hỏi nhận về lại không có đượctrái tim của cô ấy không ?
Khả Vy giật mình bởi tiếng Đông Kỳ bên tai, cô suy nghĩ một lát và lắc đầu.
- Bởi vì chàng hoàng tử ấy đáng nhận được nhiều hơn thế, chắc chắn phải là mộtnàng công chúa tốt hơn cô gái đó rất nhiều lần. Dự bị để có khởi đầu hoàn hảo,…
Khả Vy cắn môi,…cô bật cười, chợt hiểu. Nàng công chúa đó còn hơn cả hình mẫunhư Phi Hàm, lẽ tất yếu, không là cô, Gia Minh tuyệt đối hạnh phúc.
*
Cô nhi viện Hy Viên. Cây si già lá vẫn đung đưa trước gió tỏa bóng râm mát. KhảVy đặt tay lên vỏ gỗ sần sùi nâu sẫm, miết một vòng.
- Chị Vy, chị đã về rồi à ? - Một bé con chạy tới, bám lấy chân váy cô.
Khả Vy hạ người xuống, ngỡ mình bị lãng quên, cô mỉm cười quẹt vết nhọ trên mặtcô bé. Đôi mắt bé long lanh khung trời tuổi thơ, trong veo.
Vị sơ già từ hiên đi tới, hiền từ :
- Những tháng ngày qua cháu sống ổn chứ ?
- Dạ, cháu sống tốt ạ.
Cô xách rổ hoa quả chia cho các bé con cơ nhỡ. Ngày ấy hễ có ai mang quà đến làcô và đám nhỏ vui mừng vô cùng, rối rít cảm ơn, tấm lòng đùm bọc của đồng loạikhiến những trái tim không lành lặn ấm áp diệu kì.
- Cháu... em bé trong bụng ? Các xơ ở đây khi có cơ hội vẫn hay hỏi thăm vềcháu, cháu sống tốt chứ ? - vị xơ nhận thấy mình lỡ lời, bà nghĩ rằng cô đã mấtđứa trẻ vì nhìn cô không khác hồi rời khỏi đây là mấy, gầy gầy.
- Dạ ? À, vì cháu tăng cân nên người ta tưởng nhầm đấy ! Dạo này cháu lại khôngăn được nên... Hì ! Cháu đã vô tâm quá, kể từ ngày lấy chồng quên hết mọi ngườiở đây, - Cô vì muốn che giấu bào thai giả nên hạn chế tới thăm, đi lừa ngườikhác, họ sẽ đánh giá gì về sự giáo dục ở cô nhi viện.
- Khả Vy, chào cô nhé !
Khả Vy nhìn cô gái vận váy hoa màu nhạt này không quen, cô lên tiếng:
- Em quen chị ?
- Không, chúng ta không quen nhau nhưng chúng ta đặt chung tình yêu nơi trẻ con! - Yến Yến xoa bụng, - nhờ con tôi mà cô ở trong tim Cao Lạc Thiên đấy ! Việcbên tòa án đã giải quyết được rồi, tôi cũng đã nói hết những gì Triệu Đông Kỳche giấu. À, cô nhi viện này chuyển sở hữu của cô từ lâu rồi phải không. Côkhông phiền nếu như tôi được ở đây chăm sóc những đứa trẻ này chứ ?
Khả Vy khẽ gật đầu, bé con nằm trong bụng người mẹ trẻ, bé đang mơ giấc chiêmbao, bé không còn cha rồi, bé mới là dê con, không của cô, cũng chẳng phải củaLạc Thiên. Nhưng bé hạnh phúc nhất khi được sống bằng dòng sữa mẹ thuần khiết.
Có tiếng xe ô tô đằng xa vọng lại. Âm thanh quen thuộc như buổi chiều đợi chờai đó đi làm về...
- Lại nhờ bé con của tôi nhé, anh ta biết tôi ở đây, nói rằng đã tìm được tênthích hợp cho bé ! Chắc là anh ta đến đấy ! Những người có mối nhân duyên chắcchắn sẽ gặp được nhau !
Lạc Thiên xuống xe, anh chưa từng đến đây, gặp Yến Yến không phải tất cả lí do,anh còn muốn biết tuổi thơ của một người đã bước vào cuộc đời mình. Mảnh ghéplà những ngói nhà bạc phếch, bức tường rêu phong, cỏ xanh chen chúc, miếng gỗđặt trên một gốc cây bập bênh, những trò chơi mộc mạc dung dị,...
- Anh đã tìm tên cho bé rồi chứ ? Sẽ là gì nào, cho anh một phút để nói thôi,tôi có việc rồi !
- Yến Yến có việc gì à, có cần tôi giúp không ?
- Không - Yến Yến cười hiền, nụ cười của cô không hề gợn buồn.
- Tôi và Nhược Lam đã cùng nghĩ, chúng tôi đều tâm đắc - Câu nói của anh còn cónghĩa là, cả anh và Nhược Lam đều chấp nhận - là Cao Thiên Trường !
- … Cao ? Họ của tôi chứ, thế thì là Lâm Thiên Trường ! Tôi rất thích !
- Cả gia đình tôi đều đồng ý với cái tên đó ! Mọi người chào đón bé con !
- Nhưng… - Yến Yến rơi lệ trong hạnh phúc. Ông Trương không mang họ Cao, tênông là Nguyễn Thiên Trương. Đứa trẻ này chắc chắn sẽ nhận được sự đùm bọc từnhững người anh chị.
Lạc Thiên lấy một hơi dài trước khi nói :
- Dù biết nói ra những hoài nghi, hay thừa nhận sự thật phũ phàng có thể làmtổn thương hoặc sụp đổ những nền tảng làm nên mái ấm, nhưng khi thổ lộ ra mớichính là một thành viên trong gia đình thực sự, đặt hy vọng, niềm tin, tình yêuvào trái tim của người thân. Không giấu giếm nhau, vì điều đó, vì Yến Yến rất dũngcảm ! - còn anh là kẻ nhút nhát chưa quá muộn màng.
- Hết một phút rồi, đến giờ em bé của tôi nghe nhạc thính phòng. Bé con chuẩnbị cho anh một món quà sau cây si kia đấy ! - Yến Yến kiễng chân lên nói nhỏvới Lạc Thiên. Sau đó cô lùi về ngôi nhà với những đứa trẻ cơ nhỡ rất cần tìnhyêu thương.