Lạc Thiên có nốt ruồi ở cánh mũi, anh cầm trên tay con 乃úp bê, khuôn mặt nó cóchấm 乃út bi nhỏ. Nụ cười lúc này của nó có hồn, nó không cười một mình nữa, đãcó người hiểu ra nó là ai.
Bà quản gia chọn đúng chìa mở tủ, ánh sáng chiếu vào không gian tối tăm, nhữngmiếng cao su silicon lộ ra, sắp xếp ngăn nắp theo từng kích thước.
- Quấn chúng lên người sẽ trở thành một bà mẹ ! - vị trong miệng rất nhạt, YếnYến đưa tay sờ vào những đứa con nhân tạo.
Thiếu hai bao bụng ở tuần thứ bảy và tám.
- … - Lạc Thiên nuốt đờm ngược trở lại, dê con tạo ra từ những thứ vô tri.Giống tiếng sét đánh xoẹt qua đầu, tỉnh ngộ.
- Anh Đông Kỳ nói là con mình ? - Nhược Lam khóc òa lên, cảm xúc lẫn lộn.
Yến Yến cắn môi :
- Trong khi lái xe cha anh đàm thoại với tôi, nói về việc nhờ vả Triệu Đông Kỳ,sau đó ông gác máy vì muốn nghe tiếng con gái, là Nhược Lam đó !
Nhược Lam lạnh buốt, đâu có cuộc gọi nhỡ nào lưu trong máy khoảng thời gian đó,tình phụ tử cách một phím xanh.
- Ông ấy sợ mất đi lòng kính trọng của hai người!
Yến Yến nhẹ nhàng cất bước, cô cùng con bơ vơ trên con đường lặng gió.
*
Khả Vy bày biện món ăn, so đũa theo đôi. Triệu Đông Kỳ giúp cô lau bát.
- Ấy chà, hôm nay đổi thực đơn ! Rau cải xào cơ đấy !
- Thì ăn mãi một món cũng chán! - Cô kéo sẵn ba chiếc ghế - Không biết Gia Minhcó giải quyết được việc cho Lạc Thiên ?
- Em xin cậu ấy làm không công ở Gia Gia à ? Em có biết môi trường ở đấy khôngdễ thở chút nào.
- Em biết nhưng Lạc Thiên rất cần sự giúp đỡ, dù là nhỏ nhoi ! Tích tiểu thànhđại mà anh ! Mới lại làm nhân viên dọn dẹp buồng phòng ban ngày thì có gì đángngại. - cô không quản mệt nhọc vì Lạc Thiên, cô sẽ làm mọi thứ để gỡ bỏ từngcục gạch nhỏ trên tòa tháp đè nén anh.
- Ôi tiền nhuận 乃út của tôi đem biếu tặng hết thôi ! - Triệu Đông Kỳ sầu não,cứ thế này cả anh và Khả Vy ૮ɦếƭ mòn trong thứ tình cảm đã không thuộc về mìnhnữa. Là họ tình nguyện.
Gia Minh về, không quên phủi bụi trên áo, cất đồ rồi vào bàn ăn :
- Ơ, không có rau muống luộc à ? - Anh ngồi xuống tỏ vẻ ngạc nhiên.
Khả Vy ngượng ngùng chốc lát, anh có ý phủ nhận cuộc nói chuyện hôm qua, và côchuyển hướng ngay :
- Thì phải nịnh Sếp chứ !
- Rồi, nhận công việc thì làm cẩn thận vào đấy, dạo này tôi không có thì giờchăm sóc tới câu lạc bộ. - anh bẻ tay trước khi dùng bữa.
- Ý anh là sao ? Cho tôi thay chân anh á ? Tôi không có kinh nghiệm tiếp quảncả cái quán to sụ ấy đâu... nhưng nếu anh có thành ý thì tôi sẽ cố gắng bằngmọi giá !
- Cô chỉ tưởng bở thế là giỏi, tôi tính để cô làm nhân viên lau chùi nhưng làkhông nể nang Lạc Thiên, chuyển cô sang sang quầy thu ngân, làm chung với cácnhân viên thân tín của tôi. Cô đếm thiếu đồng nào tôi gọi đầu gấu đến siết hắn!
- Gì chứ đếm tiền thì tôi rành lắm ! Anh tốt quá…
- Ui cha, tôi ghét mấy cảnh ủy mị lắm, cô nói thêm tôi suy nghĩ lại đấy. Tôichẳng tốt đâu, có mục đích cả, vì tôi muốn xúc tiến quan hệ với Trường Tồn. -Gia Minh húng hắng nhai vội, dùng điều khiển bật ti vi tạo tiếng động.
Khả Vy không nói, nhưng khi màn đêm buông xuống, cô khóc, tiếng khóc của cô làtất cả những gì biết ơn nhất giành cho Gia Minh. Cô chẳng biết mình chờ đợi gìtừ quá khứ, bên người đó, còn anh, cao thượng, hoàn hảo tuyệt đối, thế nên làvì cô không xứng.