Vợ ơi là vợ! - Chương 175

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Phương Nguyễn
yêu quái của"Sếp" >
Cao phu nhân từ chỗ họ Vũ ra về, thảnh thơi day sống mũi. Là bậc cha mẹbà hiểu vì muốn tốt cho Gia Minh, ông Vũ mới hạ kế sách, cũng như bà muốn tốtcho Lạc Trung. Có cha mẹ nào không nghĩ về con cái.
- Phu nhân, chúng ta đi đâu tiếp ? - Quản gia Tôn giúp bà lau mắt kính.
- Tôi đã hẹn ông Trịnh, thực hiện điều mong mỏi thay chồng !
Quản gia gật đầu, người quá cố có thể mỉm cười .
- Bà Cao hôm nay rảnh rỗi qua chỗ tôi chẳng hay có việc gì ?
Phòng làm việc của ông Trịnh ngập mùi thuốc, đồ đạc ngổn ngang, sai vị trí,thiếu sinh khí trầm trọng.
- Là việc của Nhược Lam. Thật không ngờ chung sống bao năm mà chúng ta không hềhay sự thật này - Bà vào đề bằng sự đồng điệu trong tâm hồn của hai kẻ già - Họthật tàn nhẫn ! Tôi hiểu được tâm trạng ông. Hẳn tôi căm phẫn mười phần thì ônggấp ba gấp bốn. Nhược Lam chẳng phải máu mủ nhưng tôi rất yêu quý nó, coi nhưcon cháu trong nhà, ngờ đâu lại chung huyết thống với chính con mình… Tộinghiệp, chuyện của nó và Lạc Thiên đẹp thế mà… Ông đã hiểu mục đích tới đây củatôi ?!
- Bà đừng nói vô ích, trên đời tôi ghét nhất là dối trá.
- Con bé Nhược Lam tiều tụy đi nhiều lắm, tự dằn vặt nhốt mình trong phòng hànggiờ, ôm ấp tấm ảnh gia đình gồm ba người. Nó sợ gặp tôi đến nỗi nép mình sauLạc Thiên mãi. Ngày tang lễ, ông không tới, nó cũng thế. Vết thương trên ngườinó chưa lành bởi cơ thể không chịu điều hòa. Tôi hỏi nó bị sao, nó bảo trượtngã trên đường đầy cát. Nó chẳng có lỗi gì cả thế mà cứ khăng khăng xin tôi thathứ. Hôm qua tôi nói sẽ đến khuyên giải ông, nó đã quỳ xuống và cảm ơn tôithành khẩn, nói rằng ông mới là người nó tôn kính, thương yêu - Bà không bênhvực sai trái, chỉ là bao bọc hậu quả của bao năm về trước, mà mình-một tác nhângián tiếp dẫn đến.
- Bà thật giàu lòng vị tha, nhưng tôi không thích nghe chuyện tình cảm ! - ÔnTrương quay mặt đi, xô những nếp nhăn trên khuôn mặt.
- Thử nghĩ xem, nếu không có nó, gia đình ông đã tan nát từ lâu. Bà Trịnh cólỗi, phải chịu trừng phạt. Không sai nhưng toàn án lương tâm đã thay đạo líhành xét. Để ông bế trên tay con người khác, vui sướng khôn xiết thì bà ta tựnuốt trái đắng. Vị của trái đắng thế nào nhỉ ? Tôi và ông mới chỉ cảm nhận đượcmột phần thôi, còn bà ta sống chung với nó lâu dài. - Bà Cao lấy điếu thuốctrên gạt, gẩy tàn vào ly rượu trắng. Vừa chạm chất lỏng, tàn dư nổi lềnh bềnh,chúng quá nhẹ để lắng xuống đáy.
- Bà để yên được chuyện này à ? - Ông Trịnh xoay ghế trở lại, vì khinh giận ôngTrương nên mới tìm cách gây trở ngại cho họ Cao, đáng lẽ quý bà Cao cũng phảiphẫn nộ, đằng này lại tìm cách chắp vá gia đình cho người khác.
- Nghĩ ít đi, mở rộng lòng thêm, gạt bỏ những thứ khó chịu sẽ là liều thuốcthanh thản cho đời. Ông Trương mất rồi, có thán trách chi nữa. Ông đừng gay gắtnhư tôi để khi mất hết mọi thứ rồi sẽ chẳng còn cơ hội hối.
*
Những bông hoa li ti lâu ngày không ai chăm bón vẫn đua nhau nở rộ phía trướccửa nhà, không thanh tao bởi chúng là hoa dại, gió mưa nắng cháy chẳng thể quậtngã sức sống dẻo dai qua ngày tháng. Một phụ nữ trẻ tuổi từ từ hạ người xuống,nâng đỡ từng khóm hoa trên đôi tay thon nhỏ.
- Bính Boong !
Có thể trò đùa của ai đó, một người rao vặt phát tờ quảng cáo hay đại loại, bởinếu phải người-không-xa-lạ trong ngôi nhà này sẽ chẳng ấn chuông vì cổng khônghề khóa. Nhược Lam tắt bếp ra mở.
- Chị tìm ai vậy ? - Cô nghĩ người ta nhầm địa chỉ.
- Tôi tìm Cao Lạc Thiên !
Yến Yến bước vào, sắc môi nhợt nhạt, một tay xoa bụng một tay chống lưng, thongdong.
- Cô là người yêu của Triệu Đông Kỳ ?
- … - Nhược Lam không buồn đáp - Chị đợi một lát anh ấy sẽ về ! - cô mời YếnYến ngồi và rót trà.
Cánh cổng không khép khiến Lạc Thiên lóe lên hy vọng nhà có người về. Anh mởcửa xe đỡ bà quản gia xuống, bà cầm theo chùm chìa khóa. Vội bước vào hiên, tócdài, không phải rồi.
- Yến Yến, cô đến đây… ? - Bà quản gia hơi bất ngờ, bỏ giầy vào kệ, tìm kiếmKhả Vy.
- Tôi đến để vén bức màn sự thật !
- Có nhiều sự thật quá nhỉ, tôi không muốn nghe thêm nữa ! - Lạc Thiên thấtvọng, bà quản gia nói muốn tới lấy đồ anh mới chở tới. Anh tự cho mình bỏ ngoàitai mọi thứ, giờ anh cần mỗi tiếng gọi của Khả Vy thôi. Cô ấy chắc đang hạnhphúc bên người cha của con mình, lạnh lùng quên mất anh.
Bà quản gia để Yến Yến trình bày, chiếc chìa khóa bà cầm theo cũng vì ý đó.
- Tôi mới là người mang thai, Khả Vy, vợ anh thực ra chỉ mang trên mình lớpbụng giả thôi !
- Cô nói gì ? Cô là ai ? Bụng giả là sao ?
Lạc Thiên tóm lấy hai vai người phụ nữ, dán chặt mắt vào con ngươi cô. NhượcLam chung điểm nhìn.
- Cậu chủ đi lên phòng cô Vy cùng tôi !
Cả bốn người kéo nhau lên phòng. Những vật dụng của Khả Vy còn nguyên đó, chiếclược bên cạnh những tuýp mĩ phẩm che khuyết điểm dùng gần hết, quyển albumtrang trọng đặt trên bàn sách, bọc bìa gỗ có hai chữ cái T và V Ⱡồ₦g vào nhau,bên trong là công trình photoshop thủ công của anh kèm các lời nhận xét, bìnhluận của cô. Đầu giường, con 乃úp bê trơ trọi, nó nhớ Khả Vy, bàn tay lúc nàocũng để ngửa chờ được nắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc