Vợ ơi là vợ! - Chương 174

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

« Tôi thích em »
Cả buổi tối Khả Vy chạy đi chạy lại, cô nhấn số liên hồi nhưng phím thựchiện cuộc gọi tuyệt nhiên không động tới, rồi bâng quơ nhìn ra khung cửa sổ.Đông Kỳ lại gần Gia Minh nói chuyện.
- Giờ thì cậu hiểu chưa ?
- Hiểu gì ?
- Đừng có chối ! Không qua được mắt tôi đâu !
- Chẳng biết anh nói gì, tôi đi tắm đây !
- Cậu vừa ra khỏi nhà tắm cách đây hai mươi phút ! - Đông Kỳ ngước lên bầutrời, nơi ánh trăng chiếu rọi, nơi những vì tinh tú lấp lánh tô điểm màn đen -Thật là khó cho cậu !
- Khó ? - Gia Minh vắt áo lên vai.
- Nhân vật chính trong lòng Khả Vy là Lạc Thiên, họ đã chấm dứt, cậu vực dậygiúp cô ấy thật tốt nhưng định kiến lắm. Cậu dám chứ ?
- Nguyên tắc của tôi là nói không với người đã có chồng ! - Gia Min giật thóp.
- Anh được phép lựa chọn ư ? Lạc Thiên đã đánh tôi rất đau chứng tỏ anh ta rấtyêu em tôi, nói những lời đay nghiến bởi bị tình yêu làm điên dại nhưng cậu lạithể hiện tình cảm bằng cách khác, bao dung và cao cả hơn. Lời nói và hành độngcủa cậu vốn chẳng ăn nhập gì nhau nên đừng có bào chữa.
- Thế giới này thiếu gì người để yêu, tôi mù hay sao mà chọn con nhỏ này !
Triệu Đông Kỳ nói thêm câu sau vì chắc chắn Gia Minh sẽ gạt phăng. Anh dò xétqua ánh mắt.
- Hai người đang nói chuyện gì đó ? Nghĩ ra cách giúp Lạc Thiên chưa ? GiaMinh, anh có thể gọi điện hỏi thăm được không ?
- Hỏi thăm là cái gì ? Tôi không hiểu từ đó ! Gọi cho họ lúc này càng làm rốihơn thôi. Mai tôi đến bàn trực tiếp.
- Đừng gắt lên ! Anh có khát không, uống nước nhé !
- Đừng có nịnh nọt ! - Gia Minh càng thêm bực hơn, chưa bao giờ cô mang nướcđến cho anh vô mục đích.
- Khả Vy, vừa rồi em có bị hắt xì hơi hai cái không ?
Nếu có thì người nào đó đang nghĩ đến em đấy ! - Triệu Đông Kỳ bật cười, phátan căng thẳng.
- Sao nãy tôi thấy cậu nói con nhỏ này là em ? - Gia Minh bắt ý vội chuyển chủđề.
- À, ngày xưa cha mẹ tôi và cha mẹ Khả Vy đều làm nghề khai thác khoáng sảnthuê, chúng tôi sống như một bộ lạc người nghèo đói, chung lều bạt, mái tranh.Mãi sau này khi tìm hiểu kĩ về lai lịch Khả Vy tôi mới biết đã từng sống dướicùng khoảng trời bé nhỏ. Nếu tôi nhớ không lầm thì Khả Vy là đứa quấy nhiềunhất trong mấy đứa út ít, khi ấy tôi bảy tuổi, phải trông cả đám chúng nó. Tôihay nhét khăn mặt khô vào miệng nó vì gào rất thảm. Con bé đen xì như chuộtchũi ấy - Triệu Đông Kỳ chèn thêm chi tiết quấy khóc nhiều, còn lại đều chânthật, anh đã chăm sóc cô những tháng đầu đời, dựa vào nhau để tồn tại, để chamẹ chút bớt gánh lo.
- Ngay từ đầu gặp anh em đã thấy rất gần gũi rồi ! - mắt cô gợn nước.
- Có thật không ? Hồi ấy em mặc cái váy chóe lòe lọe và rất hung hăng đó !
- Tại em vừa làm hỏng xe của Lạc Thiên ! - Khả Vy híp mắt cười, ở bên TriệuĐông Kỳ và Gia Minh cô thấy thoải mái vô cùng nhưng có những gò bó tuyệt vời màcon người sẵn sàng đánh đổi thì duy nhất một người mang tới.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng lọt qua khe cửa, Khả Vy trở mình, không biếttrăng có chiếu tỏ khung cửa sổ ấy. Cô thao thức, hai bên gối ướt đẫm. Anh dùruồng bỏ, khinh bỉ, hận cô, sao đôi mắt vẫn mải miết theo đuổi trong từng giấcmơ, khiến cô quằn quại, khôn nguôi.
Hét lên rằng «
Anh yêu em
» khi đượclàm bố, đặt môi hôn khi chúng ta đứng dưới vòm nhà thờ, nói «
Người củatôi đấy !
» trướctên gác cổng vũ trường đô to để em theo vào, «
Vy Vy kénăn lắm, cô ấy không thích ăn hạt sen đâu!
», anhςướק đồ ăn của em,… bằng cách nào em tống khứ mình ra khỏi nhung nhớ được hảanh ? Em xin lỗi, em vẫn yêu anh nhiều lắm, nhưng mình đã lạc nhau xa quá rồi.
Khả Vy bật dậy, hai ống mũi tắc nghẹt, cô ra ngoài ban công. Những giọt sươngđêm lạnh buốt.

Gia Minh đứng ngay sau cô.
- Tôi hỏi một câu thôi nhé, phải trả lời chân thật.
- Huh ? - ngó quanh, cô điềm tĩnh trở lại - Trước anh tôi không cảm thấy mặccảm một chút nào, cớ gì dối chứ. Anh nói đi !
- … Gặp tôi trước, em sẽ thích tôi… ? - Gia Minh nhìn thẳng vào mắt Khả Vy, anhkhông dùng bộ phận giả sử trong câu, thứ anh muốn chỉ là câu trả lời.
- … - Khả Vy hoang mang hơn là ngạc nhiên vì thái độ nghiêm túc của anh.
- Tôi thích em đấy !
Cơn gió hắt hiu rung rinh cành lá, chậu hoa quỳnh góc ban công, giờ này hoaquỳnh đã tàn.
- Anh… Gia Minh… tôi có chồng rồi mà !
Hoa đêm mai lại nở, nhưng anh chỉ có đêm nay thôi.
- Tôi có đòi hỏi gì từ em đâu ! Trả lời đi !
- Anh đã rất tốt với tôi, luôn ở bên tôi những lúc tôi cần, anh làm tôi cườinhiều, tôi rất vui nhưng tôi… anh biết đấy, tôi đã lập gia đình.
Hơi thở bị kìm lại và hắt ra nghe rõ, nhịp lỡ làng.
- Thôi vậy, coi như nãy giờ Vũ Gia Minh bị mộng du, đừng ௱ôЛƓ lung cho nặng đầu! Ngủ đi ! - Anh úp lưng về phía trăng.
- Khoan đã,… thực ra không phải gặp ai trước, có những lúc tôi cũng nghĩ đếnanh…
Còn một nụ hoa quỳnh chưa đủ ngày để nở.
- Anh… không xấu tính như Lạc Thiên, chín chắn, có cố chấp mà lại nhường nhịn…Ở bên anh… tôi cũng từng dao động,… thì… - Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt Khả Vytới nhân ảnh của anh, cô đẹp nhất trong anh là lúc này - tôi cũng thích anh,nhưng chỉ là thích thôi, nhỉnh hơn bạn bè một chút ấy - Cô duỗi ngón trỏ vàngón cái song song, cách nhau nửa xentimet, những ngón còn lại nắm chặt - gặpanh nhiều hơn tôi đã… - cô cũng không nhắc tới mệnh đề quan hệ nếu-thì, có điềunói trong thời quá khứ.
- Xì top ! Hiểu rồi, mai đừng cho tôi ăn rau muống nữa ! Ngủ ngon !
Anh để lộ lúm đồng tiền, chống tay ngáp, đổ người xuống sàn, gác chân lên TriệuĐông Kỳ, nhắm mắt.
*
Ánh trăng bị mây che lấp một lát rồi lại tỏ, Lạc Thiên trăn trở, anh lôi điếuthuốc ra, không có ý định châm lửa.
Đôi mắt nhìn lần cuối ấy khiến anh không tài nào ngừng nghĩ về. Anh đã giángquả tạ nặng ngàn tấn vào màng nhĩ cô, nhất thời không nghĩ đến hậu quả của câunói. Anh nhớ cô lắm, khao khát cháy bỏng những thứ không thuộc về mình. Thật làngớ ngẩn khi anh muốn mình bị giam trong nhà tù, khi ấy cô sẽ đến thăm ư…
Yêu là phải biết chấp nhận, khoan dung trước những khiếm khuyết và vết dơ quákhứ của nhau. Đạt độ lượng tới nhường vậy hãng nói từ yêu, anh đủ khả năng chưa?, thế mà đã quá quắt phỉ báng cô. Giờ anh muốn làm ngơ tất cả, chỉ cần cô quaytrở về thôi, anh sẽ vẫn chờ bước chân chậm rãi đi cầu thang, mong mỏi được nghetiếng bé con đạp, chuẩn bị quần áo, đồ chơi cho bé, được ngắm nhìn hai mẹ consay giấc nồng. Muộn rồi, khi chạm tới tình yêu thì cô đã xa tầm với.
*
Gia Minh mang thẳng tiền mặt tới, để trong túi đen đặt trên bàn.
- Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy Gia Minh, chiều qua cậu nhắn còn tính xem thế nàomà hôm nay thực hiện luôn, gom tiền nhanh nhất hội ! Tôi càng ngày càng coitrọng cậu ! - Tuấn Kiệt trực tiếp pha nước mời.
- Túi này là của Phi Hàm, túi này là của Khả Vy ! Tôi cho họ vay chứ phần củatôi chỉ bé tý thế này thôi ! - Gia Minh đưa thêm một bọc nhỏ khác bé bằng mộtphần mười hai túi kia, giá trị tỉ lệ với kích thước. Anh nhìn về phía Cao phu nhân.Bà cũng đang lo lắng cho việc của con trai.
Ai cũng thừa hiểu nhân cơ hội cải thiện hình ảnh giùm Phi Hàm trước mặt tiềnbối, cốt là tâm ý tốt của Gia Minh tuy nhiên về việc Khả Vy thì họ lấy làm lạ.Họ đã cố tránh nhắc đến tên cô.
- Vậy là vẫn còn những bốn trăm hai chục, xoay sở bằng cách nào đây ? Nghĩ hếtcách rồi, chúng tôi cũng đã vay dài hạn ngân hàng và dùng vốn dự trữ của mộtvài chi nhánh để dồn vào ! - Là thư kí của Lạc Thiên lên tiếng.
- Anh Thiên cố gắng lên nhé, chúng em sẽ không để anh bị giam đâu ! - Cô em LạcNhã khoác vai anh trai. May mắn cho Lạc Thiên lúc hoạn nạn còn có gia đình vàbạn bè ở bên, cô thầm cảm ơn những người có mặt thay, trong đó có Gia Minh.
- Kể cả vào tù hay không ông Cao Lạc Thiên vẫn phải trả số tiền đó. Trừ khi phágiá Đại Long ! - Luật sư nói - Nhưng làm như vậy chẳng khác nào giảm uy tín vàchuốc thiệt hại về.
Không ít công ty giải trí văn hóa nghệ thuật trong và ngoài nước có nhu cầugiao dịch trọn gói công trình lớn này. Việc chia nhỏ và bán tháo đem lại nguồntiền tức thời, những địa điểm đẹp, các văn phòng và khu giải trí đặt chỗ thiênthời địa lợi sẽ đắt khách, còn lại một vài vị trí có tầm chiến lược về lâu vềdài chẳng ai ngó ngàng tới. Chiếc áo chỉ bán được giá khi còn nguyên nhãn máccùng chi tiết trang trí.
- Biết xoay thế nào đây ?
Ấy thế người chịu trách nhiệm vẻ mặt bình chân như vại, chẳng có Đại Long nàotrong đầu.
- Còn cách này nữa nhưng…
- Cậu nói đi ! - ai nấy đổ dồn tập trung vào Vũ Gia Minh.
- Cha tôi rút khỏi Đại Long phần vì họ Cao các người có những bài báo không hayvề quan hệ giữa Lạc Trung, tôi và Phi Hàm. Cha tôi rất coi trọng Phi Hàm phầnvì tài trí sắc sảo. Ông giao phó cô ấy làm trợ lí cho tôi và mong tôi chú tâmnối dõi cơ nghiệp. Gia đình cô ấy rất hoàn cảnh, sống nhờ sự bảo trợ của tôinên cô ấy đã đem tiếng hát giúp tôi mở rộng các quán bar. Việc này ông khôngcấm được bởi cô ấy luôn hoàn thành công việc. Cha tôi lòng tự tôn rất cao, nếuhọ Cao thừa nhận việc đã làm thì ông sẽ bỏ qua và… nếu tôi chuyên tâm làm xâydựng thì năm trăm hay một nghìn tỉ ông cũng làm mọi cách giúp. - Anh thừa hưởngkhông ít tính cách từ cha nhưng không cao ngạo mà trọng nghĩa khí hơn.
Lạc Thiên đón nhận ánh mắt cởi mở của Gia Minh, anh ta là người quá vĩ đại. Dùkhông chấp nhận hay thuận theo nghiệp gia đình nhưng đã nói ra thì hẳn sẽ giúptới cùng.
- Nếu Trường Tồn và tập đoàn xây dựng họ Vũ tạo liên kết sẽ ngày càng lớn mạnh,đây là việc nên làm ! Được, phiền cháu hẹn lịch giúp ta gặp ông Vũ ! - Cao phunhân nói bằng chất giọng quyền lực, nhưng có sắc thái tình cảm. Qua cuộc hônnhân thất bại, bà hiểu ra tình yêu là điều thiêng liêng và cao quý, tình yêukhông thể ngượng ép và nó bình đẳng với tất cả mọi người. Như chồng bà với côgái Yến Yến chẳng hạn. Và tình bạn cũng là một nên tảng vững chắc, không thểthiếu trong cuộc sống này.
Gia Minh gật đầu.
Khi cuộc bàn luận kết thúc, anh ra khỏi đầu tiên. Trong bãi để xe, Lạc Thiêntìm gặp:
- Vì sao anh lại tốt với tôi vậy ?
- Tôi đâu nói là mình sẽ đầu quân cho những công trình xây dựng chứ ? - Anhthọc tay túi áo tìm chìa khóa.
- Nhưng anh sẽ làm ! - Lạc Thiên chắc nịch
- Haiz,… coi thời sự, nhiều gia đình trắng tay vì đê điều, thủy lợi trục trặc,còn cả những ngôi nhà sống dưới đồi núi khai thác cạn kiệt, rất nguy hiểm !Kinh doanh vũ trường có lợi nhưng tôi thấy bất công trong xã hội, người thìtrưng diện long lanh, người thì chẳng có gì cả ! - Gia Minh nhìn vào chiếc lắctay của mình, nó được làm bằng vàng, tư lự.
- Như thế thì uổng quá ! - Lạc Thiên cụp mi, anh đã hiểu vì sao Lạc Trung đườnghoàng lịch sự mà lại thích chơi với Gia Minh, người tưởng như vô tổ chức, sốngtheo chủ nghĩa cá nhân.
- Vũ trường sẽ là nghề tay trái của tôi ! - Vũ Gia Minh cười nửa miệng - Gọi làcâu lạc bộ để các bạn trẻ thư giãn, xả hơi thì hay hơn ! Mà… khi Đại Long đấugiá thành công rồi, anh phải trả tiền nhượng lại một phần câu lạc bộ cho tôiđấy !
- Nhất định ! Nhưng tôi đâu có tham gia gì vào chuyện kinh doanh ?
- Vợ anh thì có đấy ! - Vũ Gia Minh không để Lạc Thiên nói thêm gì, anh vào xe,đóng cửa và lái đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc