Vũ Gia Minh lái xe chậm rãi khác lúc đi, xe vẫn có ba người, hàng ghếdưới Khả Vy trị thương cho Đông Kỳ.
- Nhẹ tay thôi, đau lắm. Vết thương này liệu có để lại sẹo không ? - Đông Kỳlàm như vừa xảy ra cuộc ẩu đả, đi ngang qua và vô tình là nạn nhân chịu tổnhại.
- Biết là đau mà còn không thủ thế ! - Gia Minh phê bình.
- Nếu anh chăm bôi nghệ sẽ mau liền sẹo ! - lấy bông gạt cát, xức cồn vào miệngvết thương hở, rắc thuốc là những gì Khả Vy làm được hiện tại.
- Bôi cái vàng vàng lên trán á ? Kì ૮ɦếƭ đi !
- Thế thì để thành con rết trên mặt đi cho đẹp ! - Khả Vy lỡ tay chạm mạnhkhiến anh đau nhói.
- Anh lái xe đi đâu vậy, chúng tôi muốn đến bến xe !
- Hai người định tha phương phiêu bạt giang hồ ? Tôi có ý này, cả hai đến chỗtôi ! - Gia Minh vẫn thẳng hướng xác định.
- Ở lại làm sao được, miếng silicon của tôi không giãn nở theo thời gian đâu!
Gia Minh nhìn lên kính chiếu hậu. Hai người đằng sau ngượng cười, họ coi nhưchưa có chuyện gì xảy ra nhưng lại tìm cách giải quyết bằng việc đi xa. Lúc lựachọn giữa việc nói thật hay nói khác đi, rõ ràng Khả Vy đã xác định phải rờikhỏi.
- Anh cũng biết chuyện rồi à ? Vậy thì em bỏ bị quanh người được rồi đấy !
Khả Vy bỏ tay xuống, cô lắp lọ cồn lại và ngồi lặng im. Không làm theo.
- Vì đứa trẻ là em trai Lạc Thiên !
Cô thắt mình khi một lần nữa nhắc tới hai chữ Lạc Thiên, đặc biệt hơn là nhữnggì cô vừa nghe. Gia Minh cũng vội táp vào lề đường theo dõi.
- Trước ngày mất, ông Trương gặp anh. Ông không muốn Nhược Lam và Lạc Thiên, kểcả Lạc Trung hay Lạc Nhã biết mình có con với một cô gái còn quá trẻ. Vì chuyệnnày ông làm mọi cách để thuyết phục Cao phu nhân chọn vợ cho Lạc Thiên và yêucầu mang thai giả. Nhưng đến khi Cao phu nhân biết được Nhược Lam cũng là congái ông, bà giận dữ vô cùng, đưa đến quyết định kết thúc hai tám năm hôn nhânvà rằng chấm dứt việc thuê chúng ta, đứa trẻ đó bị bỏ mặc, bà chẳng cần quantâm bất kì thứ gì nữa, nó còn có mẹ, nếu muốn ông Trương hoàn toàn được quyềnđoàn tụ mẹ con nhà ấy. Nhưng ông không thể, hình ảnh người cha hết lòng vì con,đặc biệt là Lạc Thiên sẽ sụp đổ khi anh ta biết rằng mình làm bố của đứa trẻchính là em trai. Nhưng có vẻ như ông không biết rằng Lạc Thiên cần em, Khả Vyạ !
- Vì thế mà cậu chấp nhận mất tình yêu của mình và kẻ khác, rồi biến mình thànhkẻ xấu xa… ?
- Anh không thể hiểu được những người thấp bé chúng tôi trong xã hội đâu ! -Khả Vy dựa vào ghế, thật may vì hy sinh của cô không hề vô nghĩa. Lạc Thiên sẽmãi được tôn kính người cha dù anh đã mạt sát cô thậm tệ.
- Các người suy nghĩ thiển cận vậy nhỉ ? Chúng ta cùng tồn tại trên thế giớinày, cùng là con người, tại sao lại cứ phải đặt người khác lên trên mình chứ ?- Gia Minh bất đồng quan điểm. Anh lướt qua hai tờ chi phiếu, bây giờ không mấyngười dùng phương thức này để nhận tiền, chúng bị vo viên, thì ra chỉ là hai tờgiấy được xử lí qua máy in màu.
- Không hẳn, đến khi nào yêu một người anh sẽ hiểu ! - Triệu Đông Kỳ cắt ngang- Khả Vy, em chẳng sợ ế đâu, có anh đây này ! - cái nháy mắt với người bên cạnhkhiến cơ mặt nhói đau.
*
- Công ty Countdown tuyên bố phá sản. Hợp đồng dự án Đại Long phải do ngườiđứng ra chịu trách nhiệm giải quyết, giám đốc của Trường Tồn, ông Cao Lạc Thiênsẽ có nguy cơ hầu tòa nếu không trả đủ số tiền cho bên thi công. - Vị luật sưbáo cáo kết quả trước cuộc họp bàn.
Chính việc bỏ ra khoản tiền bưng bít tay nhà báo, Lạc Thiên bị các ngân hàng đểý và siết nợ.
- Tôi đã nói cậu ấy đừng vội vàng kí kết mà không nghe. Giờ chúng ta kiếm đâura mấy nghìn tỉ để đắp vào đây. Đại Long bao gồm một khu vui chơi giải trí, mộtsân vận động chứa hai chục nghìn người, năm tòa trung cư cao cấp kèm các dịchvụ xã hội khác. Countdown trước đây mới ứng ra 30%, bên tôi góp 15%, nhà Vũ vànhà Trịnh là 10% nhưng họ đã rút ra và chịu bồi thường một phần. Giờ chỉ ăn cắpngân hàng mới có, lại còn sắp tới ngày khánh thành nữa chứ ! - Tuấn Kiệt caumày, san sẻ nỗi thống khổ cùng anh em.
- Họ có kế hoạch niệm thu tài sản riêng của ngài vào ngày mốt, căn nhà số 888và các tài khoản ngân hàng sẽ bị khóa vận. Sau một thời gian gia hạn nhất địnhnên chúng ta không mang tiền tới, họ rao bán ngôi nhà và một phần dự án ĐạiLong để thu hồi vốn. Trước mắt ngài có thể bị giam lỏng vì chữ kí của ngài độclập với Trường Tồn, họ e sợ ngài bỏ trốn.
Lạc Thiên dốc sạch cốc nước lọc, ngôi nhà ấy là kỉ niệm duy nhất còn sót lại.Anh không muốn lãng quên và bị khai trừ khỏi hồi ức. Lắc đầu về thực tại, cầnphải lo chuyện đại sự trước.
- Anh huy động được một phần trăm! - Lạc Trung nói với giọng bất lực, tài sảnnắm giữ của anh là phần kết cấu vật chất của Trường Tồn, số tiền đem ra dùngchỉ có thể hào phóng với cuộc sống một đại gia đình là cùng, anh đã tính thêmphần của cả Lạc Nhã, các anh em trong dòng họ. - Có lẽ Trường Tồn sẽ lo đượcmột đơn vị ! - là con số đứng bên phải khoản tiền - Vay mượn thêm từ đối tácnữa.
- Tôi và Trần Hùng sẽ đi ngoại giao, may ra chỉ thêm được 0.6%.
- Vẫn còn rất nhiều.
- Tổng tất cả mọi thứ thế chấp được của giám đốc áng chừng 0,8% - cô thư kíPhan tổng hợp thay Lạc Thiên. Bạn bè và đối tác của anh đã tính vào những ngườitrên rồi, số này là tiền thế chấp toàn bộ tài sản công và tư.
- Chừa lại ngôi nhà cho tôi ! - so với khoản tiền khủng lồ ấy thì ngôi nhàchẳng giá trị là bao, câu nói đầu tiên trong ngày của anh.
- Vậy chúng ta có gần 9 phần rồi. Kiếm đâu thêm được nữa. Người đứng đầuCountdown đã thụ án về những khỏa nợ xấu, xét kĩ bản hợp đồng thì Lạc Thiên mớilà người sở hữu Đại Long, 3 phần của họ tính vào chi phí hủy hợp đồng. - TrầnHùng bấy giờ mới tham gia - Họ Trịnh thì không thể nhờ vả, họ Vũ, làm phiền anhMinh thôi chứ ông Vũ có mà nạt thêm ấy.
*
Vũ Gia Minh vắt tay lên trán, anh suy ngẫm về câu nói của Triệu Đông Kỳ : “đếnkhi nào yêu một người anh sẽ hiểu”, tình yêu đích thực là khi con người ta sẵnsàng hiến dâng, hy sinh, đánh đổi mà không suy tính thiệt lợi, là được gópphần, dù âm thầm, lặng lẽ vào hạnh phúc trên khóe môi người ấy.
Nhắm mắt lại, gương mặt đầu tiên hiện lên sẽ là hình bóng canh giữ thứ tình cảmthiêng liêng. Không sai. Anh từ từ hạ lớp mi xuống, người hiện ra sẽ là ngườianh thương ư ?
- Hù ! - Khả Vy đi từ trong ra, cô xòe mười ngón tay lòe trước mặt.
- Cô điên hả ? Làm cái trò gì đấy !?
Khả Vy nhún vai, anh ta tự dưng lại nổi quạu, khó chịu với mình. Cô chỉ địnhtrêu thôi mà. Gia Minh ngồi dậy, mặc thêm chiếc áo sơ mi ngoài, đóng cúc. Lúcquay về, anh nhắn một tin đáp lại Tuấn Kiệt: “Tôi sẽ trả lời sau !”. Một GiaMinh vẫn luôn nhiệt tình với bạn bè, sao trong trường hợp này lại lưỡng lự.
Anh từ chối việc ăn cơm cùng đám đàn em để về nhà. Vừa mở cửa mùi cá rán đã xộcvào mũi.
- Chỉ có rau muống và cá chấm mắm ? - Anh ngồi phịch xuống, nhìn Triệu Đông Kỳvà Khả Vy rồi dùng cơm.
- Thông cảm, tôi không khéo tay cho lắm !
Khả Vy không thể nấu một bữa ăn khá hơn, nếu Đông Kỳ không nhắc nhở đừng chothêm gia vị thì món ăn chỉ đáng bỏ đi. Những khúc cá sạm cháy, không nguyênvẹn.
- Nhưng hôm qua cũng là món này !