Lạc Thiên vẫn gắng mình đi làm dù trong đầu không thể tập trung, anh đãmất niềm vui trong công việc, cuộc sống và chính bản thân. Cứ mỗi lần nghĩ vềngôi nhà đó thì hình ảnh Khả Vy cứ mòng mòng điều khiển, hối thúc anh đâm vàongõ cụt. Gục ngã.
Đi đâu, làm bất cứ điều gì, tất cả đều bám riết lấy mọi cử chỉ gần gũi bên conngười ấy. Anh cần ly cafe mỗi sáng có hương vị của cô, cần được thắt cà vạtlỏng theo cách cô làm, những chiếc áo là phẳng, đôi giày thể thao thắt nơ sẵn,chiếc ô đặt trong xe mỗi sáng...
Chiều nay lại về nhà, sẽ chẳng có bóng dáng thân quen đâu, những quả trứng rồisẽ bị ung và đóa hoa héo hon rụng cánh.
- Dương Mẫn là bạn em, sáng nay cô ấy tìm gặp và nói một số thứ, em nghĩ là anhvà Khả Vy đang gặp rắc rối !
- ... - Lạc Thiên ném cặp sang bên, gỡ mãi không được cà vạt, anh tức mình chuinó ra khỏi đầu. Dấu ba chấm phức tạp hơn từ rắc rối.
- Cô ấy muốn nhờ em giải thích rõ cho anh Hùng, và em thấy mình cũng cần giúpanh và Khả Vy. - Nhược Lam nhặt cà vạt và xếp cặp lên giá.
- Em quan tâm đến chuyện của anh hơi nhiều rồi đấy ! - Lạc Thiên gặp khó khănvới chiếc cúc ở cổ tay, anh giật mạnh ra thay vì nhờ vả.
- Anh nói như vậy nghe được sao ? Cứ cho như một cô em gái không có quyền candự, nhưng người yêu cũ thì được chứ ? Em mong anh được hạnh phúc ! - Nhược Lamkhông để anh át giọng.
- ... Còn em ? Em đã lo xong thân mình chưa ? Em cũng đang bị xỏ đấy thôi ! Lạicòn chuyện gia đình, ngay cả tới thăm mộ cha em cũng không, em nói mình khôngdám trách móc người trên mà vô lễ như thế à !? - Lạc Thiên không thích để ngườikhác biết mình đang tổn thương, anh muốn tự vực dậy.
- Đối với em, ơn nuôi dưỡng xứng đáng làm cha hơn người sinh ra. - Cô khôngchớp mắt lấy một lần khi nói từ tận đáy lòng - ... Cha anh có quyền gọi em làcon ư ? Ông ấy mang nặng đẻ đau em hay cuống quýt lo lắng khi em chào đời, nắnchữ cho em, dạy em tập đọc, dạy bảo em ? Không gì cả, ông ấy làm được gì cho emchứ ! Em chỉ có một người cha thôi.
- Nhưng cha mới là người sinh ra em ! - Anh quát lên.
- Thì sao ? Người mang lại hạnh phúc cho mẹ con em là cha Trịnh. Anh nói đếntình thương, anh nói rằng cha anh thương em nhiều lắm, muốn em làm con dâu ư ?Đó là ích kỉ, ông có nghĩ cho cha em không ? Độc ác ! Đối với em và mẹ chỉ cómỗi cha thôi.
- Em... biết được Trịnh phu nhân ư ? - Anh hạ giọng, ngữ điệu thành khẩn đượcbiết.
- Em biết, ngay từ tên gọi, Trịnh phu nhân, những việc mẹ làm đều hết mình chogia đình. Mẹ sinh ra em vì mong muốn nhà có trẻ con, có nơi nương tựa lúc tuổigià, em tồn tại để làm cha hạnh phúc, dù không phải con ruột nhưng em vẫn làcon của ông !
- ... Liệu con anh có nghĩ được như em không ? - câu hỏi gấp gáp vừa sợ NhượcLam nghe thấy rõ lại kéo dài để cô giúp anh trả lời.
- Anh nói gì thế ? Con anh... không phải con đẻ của anh ? Chuyện ở nhà nghỉ anhvà Dương Mẫn bị anh Hùng và Khả Vy hiểu sai chứ đâu liên quan gì đến...???
- Những thứ Dương Mẫn kể cho em đó, xảy ra y hệt tại ngày cưới của anh ! - LạcThiên lấy hết bình tĩnh để nói. Anh nhìn thẳng vào tấm ảnh cưới treo bànhchướng trước gian phòng.
- Khả Vy làm thế để làm gì chứ ? - sau khi nghe thêm một vài điều nữa, NhượcLam cất tiếng.
- Cô ta muốn tìm một người cha cho con mình chăng ? Tìm được anh thì tốt quárồi còn gì ! - Lạc Thiên cười nhạt, nụ cười méo mó đến khổ sở.
- Không đúng ! Khả Vy sẽ không làm thế, em tin cô ấy không gạt anh đâu.
- Tin ? Anh về đây đợi chờ bằng cái lòng tin trong Ⱡồ₦g иgự¢ - Anh chĩa ngóntrỏ vào tim mình, - kể cả khi đuổi cô ta đi, cô ta có thèm nói với anh lời nào? Định sẽ che giấu đến khi nào nữa, hay cô ta muốn anh rước về ? - cánh tayvung lên chỉ ra cổng.
- Nếu là cô ấy em cũng chẳng có ai để giãi bày !
Câu nói này của Nhược Lam khiến Lạc Thiên có chút tỉnh ngộ.
- Cái ngày em dặn dò cô ấy thay em thương yêu anh, em cảm giác cô ấy có rấtnhiều điều muốn nói nhưng không thể. Có lẽ vì cô ấy không có người bạn nào đủkhả năng giúp đỡ ?
- Không là anh ư ? - Lạc Thiên thả lỏng đầu ngón tay.
- Bởi vì anh đã không nói ra những nghi ngờ trước cô ấy !
Vấn đề là cả hai đều lo sợ sẽ làm tổn thương người kia nếu lỡ nói ra. Họ sợ vếttrầy xước của con tim sẽ không lành lại, mà tự mình pha chế độc dược kì cọ timmình. Để rồi từ những xước sát tí hon, tróc vẩy, loang rộng, lở loét và ăn mòn.
Một lần nói ra, họ sẽ hiểu nhau hơn, nửa kia là thuốc kháng sinh đặc hiệu, chữalành trái tim như chưa hề rạn nứt. Tại họ nhút nhát quá, nghĩ rằng im lặng làgiải pháp nên nỗi đau đè nén, xô đẩy nhau, trở thành kháng thuốc mất rồi.
- Nhỡ nói ra sẽ làm cô ấy tổn thương ? - Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận.
- Vậy anh mong nhận được lí do của người ta ? Em sẽ đi tìm Trần Hùng để nói vềviệc Dương Mẫn, nếu anh muốn em có thể hỏi chỗ của chị dâu !
*
Chiếc xe đi với tốc độ tối đa cho phép, chặng đường không dài nhưng thời giannhư lề dề chậm rãi.
- Khả Vy, cô hẹn gặp Triệu Đông Kỳ trước cửa nhà mình có lí do gì vậy ? Mọichuyện sẽ được giải quyết ? Anh ta có liên quan gì trong việc này ? Cả TrầnHùng nữa, cậu muốn nghe lời xác minh ? - Gia Minh cảm thấy thoải mái thay chonhững người bạn.
- Nhược Lam gọi tôi đến, vì nể cô ấy nên tôi
- Thôi đi, cậu cần biết sự thật quá đi chứ. Gia Minh liếc qua Khả Vy, trông côôm đầy mâu thuẫn.
Ba người xuống xe, vừa hay Dương Mẫn được Nhược Lam mở cửa. Trần Hùng không nóimột lời nào hết, cậu thọc tay túi quần.
- Giải quyết tất tần tật cho xong xuôi đi thôi ! - Gia Minh đẩy Khả Vy vàotrong.
Lạc Thiên đứng từ hiên, đồng tử anh giãn ra. Sáu ngày không gặp mà cô gầy điquá nhiều, bé con không phát triển thêm. Chiếc nhẫn ngón áp út như rộng ra sovới tay cô. Mái tóc chải vào nếp gọn gàng, kẹp tăm giữ những sợi tóc mai ươngbướng, áo váy là chiếc hôm ra đi, ánh mắt vẫn thuần khiết như thế, anh lắc đầuba lần, xua đuổi chúng để khôi phục lí trí. Khó lắm, yêu thương chạy được quánhiều vòng so với lí trí, và kẻ nào thua bị nuốt chửng
- Chị Vy, mấy hôm nay vắng bóng chị nhà buồn lắm ! - Nhược Lam một tay kéo bạn,một tay giữ Khả Vy.
- Không, em còn đợi một người nữa rồi mới vào. - cô rụt rè mấp máy, Triệu ĐôngKỳ nói nhất định đợi anh đến. Khả Vy khoát tay Gia Minh ra, cô nép vào một góccổng đợi chờ như thể mình chỉ là một người khách viếng thăm nơi chốn cũ.
Lạc Thiên nhìn theo cô mãi. Không còn nét hồng hào sức trẻ, anh chỉ thấy cằncỗi xám xịt phủ lên lớp da mỏng manh. Mãi rồi anh cũng chuyển hướng, qua ba bậctam cấp. Và họ chọn khuân viên để nói, tầm này hàng xóm xung quanh đều đi làmhết. Anh vẫn dõi theo cô chốc chốc, họ cách nhau một chiếc cổng sắt.
- Đó là tất cả những gì anh và chị Vy đã nhìn thấy ! - Nhược Lam thuật lại choTrần Hùng tường tận.
Trần Hùng ngó sang Dương Mẫn rồi Lạc Thiên, anh ngẫm rất kĩ, không trách aiđược, lại càng không thể giận người quá cố.
Khả Vy sợ hãi nhìn vào, qua cột kim loại hình trụ dài, nơi cô đứng cách chỗ họmột quãng ngắn, đủ để nghe. Cô ăn vận tươm tất đến đây, điều cô mong muốn đãđạt được, là những cái nhìn của Lạc Thiên, xoáy thành lốc. Rồi đột nhiên mộtbàn tay siết chặt lấy cô và nói :
- Hãy chỉ nghe anh thôi nếu em thực sự yêu Lạc Thiên. - Triệu Đông Kỳ nhét cẩuthả hai tờ chi phiếu vào túi иgự¢ trái, bước vào.
- Anh Kỳ ! - Nhược Lam rạng ngời thể hiện niềm vui trên khóe môi, chợt vụt tắtkhi tay Khả Vy được gìn giữ trong tay anh.
Cách ăn mặc của Đông Kỳ có chút bất cần, quần mài thụng, áo ba lỗ phủ ngoài sơmi sặc sỡ để phanh, tóc chỏm dựng chỏm rạp. Anh muốn phô bày hình ảnh lông bôngcủa gã thanh niên vô kỉ luật.
- Đến đây có việc gì ? - Lạc Thiên không thể im lặng, anh muốn giựt phắt cáinắm tay kia, gầm lên trong mọi trạng thái biểu đạt cảm xúc.
- Tôi đến để nói sự thật, nói tất cả, về cuộc hôn nhân của anh và Khả Vy.
Khả Vy cảm thấy sự run lạnh ở Triệu Đông Kỳ, anh dùng lòng bàn tay che chở chocô và mình. Đồng cảm là thứ duy nhất hai người giao nhau.
- Anh biết chuyện đó ư ? - Nhược Lam tiến hai bước lên trước, đứng đối mặt vớiĐông Kỳ. Nhưng anh dịch mũi giầy nhìn thẳng về phía Lạc Thiên.
- Nhược Lam, em cũng ở đây, cũng tốt, đỡ phải nói nhiều - Anh thở hắt - đằngnào thì ai chẳng biết: Người viết ra những gì cô gái kia phải làm chính là tôi,Triệu Đông Kỳ, tôi được thuê để soạn cho Cao Lạc Trung và Dương Mẫn, cả Cao LạcThiên và Khả Vy nên vợ chồng.
Khả Vy giằng tay anh lại, không còn dừng lại ở sợ hãi, giống như hai con thiêuthân chúc đầu vào ánh lửa, bị thiêu tự lúc nào, nhịp tim có thể ngừng đập tứckhắc, hoặc ૮ɦếƭ trước khi Ⱡồ₦g иgự¢ nổ tung. Triệu Đông Kỳ vẫn tiếp :
- Mọi thứ, người phục vụ cố tình đổ ly nước vào váy Khả Vy, du học sinh, yêunhau ba năm, Ống ʍúŧ, giai điệu của cơn mưa, và cả... việc cô ấy phải nghénnhững lúc nào, trước mặt ai, tất cả là tôi tạo ra hết. - dũng cảm nói, xong anhliếm môi thở dốc.
- Vì sao phải làm thế ? - Lạc Thiên quát lớn, anh lao tới, va vào người TrầnHùng, củng mạc hằn lên mạch máu, giận dữ giữ lấy cánh tay phải của Khả Vy.
- Điều cuối cùng... tôi là cha đứa trẻ trong bụng Khả Vy !
Chẳng ai lường được câu nói này, tay Lạc Thiên buông ra, sắc mặt anh sa sầm,từng tế bào như đông cứng lại. Băng giá.