Khả Vy duyên dáng mỉm cười, hai tay ghì chặt tay Lạc Thiên mà kéo anh đi. Mọingười cười phá lên, nhìn chàng thành niên khôi ngô mặc đồ Vest công sở
mà lại lặng lẽ nghe theo vợ.
- Này cháu!
- Lại chuyện gì nữa đây? - Khả Vy chau mày, còn ai muốn gây sự nữa, cô biết LạcThiên bốc hỏa ngùn ngụt và sắp tiêu hóa rồi.
- Cháu quên chưa giả tiền cháo, cả tiền bát vỡ nữa! - Bà Tám phe phẩy quạt.
- À vâng ạ, cháu quên mất, cho cháu gửi!
- Ố ồ, thằng này trông thế mà hèn, lại phải để vợ trả tiền! Kém cỏi quá! Làmđược đồng nào để vợ kiểm hết thế sao đáng bậc nam nhi đại trượng
phu, hử?- Tên Tú quên mất rằng khi nãy Lạc Thiên đã rút ví mình ra, lúc này anhđang điên tiết, đứng im một chỗ là bản lĩnh lắm rồi. Quá quắt, Lạc Thiên vùngtay Khả Vy ra, hít thở hít thở, cái tên này không ăn đấm thì không biết quýtrọng răng trên hàm.
- Tú!!!!!!!! Mày không ở nhà trông con mà lêu lổng ngoài đường hả???????? Bàcho tiền bảo mày mua trứng gà đã mua chưa!!!!!!!!!!
Một cô gái với vóc dáng nhỏ bé từ đám lâu la bước vào, người dân xung quanh đềusợ dây dưa tới bà chằn này nên đành đứng tránh. Lạc Thiên một lượt nhìn cô ta,gần giống như mẹ xề, người thì mũm mĩm, mẩu người đi qua không tới иgự¢ anh. Côta đứng dạng chân trước mặt chồng, thái độ hung hăng.
- Mày lại gây sự với ai à????? - Chất giọng ngân nga lảnh lót của cô nàng dừnglại nơi Lạc Thiên, chỉ cần một việc chỉnh trang quần áo của anh đã khiến hô hấpcủa nàng ngưng trệ, không thèm đoái hoài tới người chồng của mình nữa, nàngđứng chôn chân ngắm nhìn tài tử.
Coi bộ mặt tên Tú ngắn choằn lại, không còn vớt vát lấy một chút thể diện nào.Hắn sợ vợ, còn cô vợ lại ham hố ngắm người đẹp. Nắm bắt được điểm yếu đó, LạcThiên cười khẩy làm duyên.
- Khả Vy, mình đi thôi! - Anh cao giọng ôm trọn bờ vai cô mà bước đi. - Em gáià, anh không biết tại sao em lại chọn cái thằng nhếch nhác kia là đức langquân! - Để lại cho cô nàng mũm mĩm một ánh mắt phong lưu, Lạc Thiên chơi tròquân tử, ra đi trong sự ngưỡng mộ của phái nữ.
- Tú! Mày đã làm gì anh trai kia hả? Bốp Chát!...
- Ha ha ha! - Đi một đoạn Khả Vy không nhịn được cười phá lên.
- Cười cái gì mà cười!?!
- Anh không thấy buồn cười sao, cái thằng cha đó làm anh sợ héo mặt, mà bà chịvợ lại làm hắn ta hết vía, sau đó anh lại ςướק hồn chị ta! Đúng là vòng trònluẩn quẩn! Cái mặt anh vừa rồi đúng là ngu ૮ɦếƭ đi được, bị thằng cha đó chémchả không nói được câu nào! Ha ha, anh hóa ra lại sợ vợ. Ôi ước mơ của mình làlấy được một người chồng sợ vợ!!!!!!!! - Đan đôi bàn tay và đặt trước иgự¢, KhảVy làm trò ước nguyện. Có một vài người đi tò mò nhìn nhưng không thể hiểu.
- Cô... Chẳng qua tôi muốn giữ thể diện cho cô thôi, cô nghĩ xem mặc áo cổ trễthì phải ý tứ một tý chứ! Đúng là không biết điều!
- Ai bảo thế? Cổ áo tôi đâu có trễ! Anh nhìn mà xem! - Khả Vy cúi xuống, đâu cómà. Cô vận bộ liền, áo sát lách, cổ trũng khoét vòng tim, quần lửng quân ngụy,bộ đồ này nhờ có màu vải đẹp nên hoàn toàn có thể mặc ra ngoài dù kiểu dánggiống đồ ở nhà, mặc khá thoải mái.
- Ờ, vì vòng một thiếu nhi nên mới thấy thế! Thảo nào mấy thằng kia nhìn mà lắcđầu ngán ngẩm! Chậc! Tôi biết mấy chỗ thẩm mĩ nâng иgự¢ đấy, có cả phiếu mờicơ, cần không tôi cho! - Lạc Thiên đáp.
- Kệ tôi! Liên quan thá gì đến anh! Không phải vì thấy tôi đẹp nên anh sợ mấthả? - Chính xác thì có một lần anh đã vô tình đặt tay lên иgự¢ cô.
- Nực cười! Cô chỉ đẹp với chị em Thị Nở thôi!
- Không thèm chấp với anh nữa! Đợi tôi vào lấy giỏ táo rồi đi ra!
- Khỏi, tôi vất nó ở cái đám vừa rồi! Mà tôi hỏi cô, cô vào trong đây làm gì,bắt tôi ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ? Cô ăn cháo? Cô buôn dưa lê? Cô là mỏkhoét à? - Người ta cũng thường hay nói về những cô gái có làn môi mỏng y xì.