Vợ ơi là vợ! - Chương 167

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

<"Sếp" phải nghiền mônXác suất, hic, nhưng các bạn thúc giục thì đành bỏ bê một lát vậy, chap tiếp nè>
Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vàođầu, thể xác, tỉnh mộng.
Trời vẫn nắng gắt.
Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.
Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.
- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi !
Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có ngườithân nào cả.
- Tôi bị
- Không cần nói !
Gia Minh dang tay cho cô điểm tựa. Anh biết cô sẽ quay lại.
- Cô có biết vì sao luật pháp khoan hồng cho những kẻ ra đầu thú không ?
- Điều đó là hiển nhiên.
- Biết là hiển nhiên mà lại không nghe tôi.
- Chuyện đấy tôi không được nói ! Sẽ có một bé con sinh ra, thay thế cho cáibọc này ! - Khả Vy dựa hẳn vào khuôn иgự¢ Gia Minh, người cô mềm nhũn như khôngxương.
- Cứ cho là không được nói, thì cũng làm gì cho hắn hiểu và thông cảm chứ !…Cũng khó thật ! Mang thai giả rồi lại có một đứa trẻ khác sinh ra ? - Anh sẽhiểu nếu như anh là cô.
- Lạc Thiên lạ lắm, anh ấy đuổi tôi đi và nói tôi là kẻ tham lam. Đúng, tôitham lam, tôi vì muốn được sống đã thực hiện kế hoạch nhà họ. Tôi dừng lại thìsống làm sao được, không có trình độ, chí tiến thủ, … không có gì cả, chỉ chờăn sẵn thôi, sống ở cô nhi đến lớn sẽ được Trường Tồn tạo công việc, mọi ngườiai cũng thế còn riêng tôi thì không. Vì họ chọn tôi, nếu tôi quay đầu, tôi… vềđâu. Đó là tham lam, là tham lam… anh ấy đem tiền ra để đổi lấy sự tự do. Anhấy không muốn ràng buộc với tôi nữa,… Anh ấy thậm chí còn không thèm giải thíchvới tôi chuyện đã xảy ra với Dương Mẫn,…
Những tiếng nấc cứ thế kéo theo, bật trào nơi cuống họng, cô như con mèo nhỏtìm đến chút bình yên nơi bờ vai anh. Ngày dần tàn và những cánh chim trên bầutrời bay về tổ.

*
Bên ngoài phòng làm việc của trưởng phòng, chi nhánh thuộc Trường Tồn, đám nhânviên đứng xúm xít, ngó xem chuyện gì, họ bàn tán xôn xao nhưng chẳng ai hay vấnđề.
- Trần Hùng, cậu phải tin tôi ! Những thứ cậu nhìn thấy là…
- Ảo giác ? Nghệ thuật sắp đặt ? Biến cố không mong muốn ?
Hai người đàn ông, một khuôn mặt tức giận, một khăng khăng cần phải nói là cấpdưới và cấp trên.
- Đúng vậy ! Không có bất cứ điều gì là thật. Tôi và Dương….
- Giám đốc, trăm nghe không bằng một thấy, và tôi không bị quáng gà ! PhiềnGiám đốc phê chuẩn đơn thôi việc của tôi ! Giờ thì tránh ra cho tôi dọn đồ ! -Trần Hùng vơ đồ đạc nhét vào thùng catton. Anh tiện tay tóm được là thả chúngxuống, bỏ ngoài tai lời Lạc Thiên.
- Tình bạn của chúng ta không phải một sớm một chiều, tôi coi cậu như một ngườiem trai, cớ gì tôi làm trò đó. - Lạc Thiên khẳng khái vò nát phong thư.
- Vậy tại sao anh đóng giả Lạc Trung ? Mà cứ cho anh làm thế có nguyên nhân đi,vậy ai cũng biết mà lại không hề nói cho tôi, anh coi tôi là bạn ư ? Khi tôinói thích Dương Mẫn, anh cười khẩy, có thiện chí giúp đỡ là kiểu đấy ? Đã coilà bạn mà hẹn tôi tới khách sạn chứng kiến những thứ ghê tởm ! - Trần Hùng vẫnkhông rời tay khỏi việc sửa soạn. Anh tức mình vơ hết rồi đổ ụp vào thùng.
- Kế hoạch quá hoàn hảo, tôi là kẻ bị hại cậu biết không ?
Một nhân viên đã vặn chốt cửa để lọt khí, thám thính. Lạc Thiên sẽ nói hết saukhi đóng rầm cửa, lừ mắt với đám buôn chuyện.
- Tai tôi mệt rồi, nó không muốn nghe những thứ bịa đặt nữa, anh không muốn kíđơn, tôi đi, tôi vất lại sự nghiệp ở đây, nỗ lực của tôi không đáng để phục vụcho kẻ hai mặt. - Trần Hùng nhấc bổng thùng đồ lên, toàn là vật dụng cá nhânhướng về cửa.
- Dương Mẫn là cô gái tốt, cô ấy đã xin lỗi cậu khi chuẩn bị thực hiện kếhoạch, cha tôi bắt cô ấy phải kết hôn với Lạc Trung, tôi chỉ…
Trần Hùng đá mạnh cửa, anh thoát ra, bỏ lại những âm thanh chối tai.
Còn lại Lạc Thiên, mất đi cánh tay phải đắc lực, người anh em tốt và cả giađình. Cô thấy chưa, Trần Hùng còn không thèm nghe tôi nói, thế mà cô cứ ám ảnhtôi bằng ánh mắt và câu nói cuối cùng “Anh từng nói yêu em mà ?”. Anh mạnh tayđập vào thành ghế, khiến nó quay vòng vòng.
*
Trần Hùng phóng xe về chỗ Gia Minh, anh chẳng tạt qua nhà vì biết phụ nữ sẽkhông buông tha khi cô ta mắc lỗi. Xuống xe, anh kìm nén nỗi đau, nhoẻn miệng:
- Anh Minh, em tới đầu quân cho anh đây ! Xem nào, cho em làm đại ca quản líhộp đêm nhé !
- Cũng được, vậy cậu quản lí vũ trường Minh Minh cho tôi !
- Anh mới mở hồi nào thế ? - Không ngờ Gia Minh lại đồng ý nhanh đến vậy.
- Còn cô, Khả Vy, tôi cho cô quản vũ trường Vũ Vũ đó !
Trần Hùng giờ mới hiểu thì ra Gia Minh nói đùa, anh lấy từ tên mình láy đôi.
Chắc Trần Hùng không muốn nhìn mặt Lạc Thiên nữa, Khả Vy cúi đầu chào. Lỗi tạiai mà Lạc Thiên lại ghét thấy cô ?
*
- Yến Yến ! Anh có lỗi với con, mọi chuyện vỡ lở rồi, con sẽ không được thừahưởng từ Lạc Thiên ! - Ông Trương vẫn chú ý tới phía trước, vừa áp tay nóichuyện điện thoại.
- ... Vậy à ?! - Giọng cô gái không mấy quan tâm.
- Bà ta đã đưa đơn ly dị ra tòa, anh không được hưởng một phần tài sản nào cả !Sớm muộn chức chủ tịch cũng bị tước quyền...
- Em chỉ cần con có một người cha tốt ! Tiền đúng là giá trị, nhưng với em đượcyêu thương quan trọng hơn !
- Không có tiền làm sao sống tốt được. Anh không cam chịu, bao năm nay sống làmthân nô lệ cho bà ta, nhịn nhục, từ bỏ bao nhiêu thứ để có được vị trí ngày hômnay, anh không muốn chúng đổ sông đổ bể.
- Dừng lại đi, chúng ta có thể bắt đầu lại, tại sao cứ phải bon chen giàu sang,con chỉ cần có ba, mẹ, em cũng chỉ cần người chồng...
- Em à, để anh tới rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện !
Ông Trương đánh rơi bên tai nghe điện thoại, với tay nhặt. Cùng lúc cócontainer lao tới, chiếc xe con bị ma sát hút vào gầm xe, ông cố gắng giữ vữngtay lái, chiếc xe lê một đoàn dài theo, khi thoát ra khỏi lao thẳng vào hàngrào chắn. Trớ trêu thay, buồng máy bị chấn động kèm chập tia lửa điện, khoangchứa xăng rò rỉ.
Và...
- Bùm ! - Tiếng nổ lớn lóe sáng đoạn đường, các mảnh vụn xe văng mạnh ra xa,động cơ xe bốc hỏa, nhả khí độc hại xung quanh.
*
- Phóng viên truyền hình trực tiếp từ vụ tai nạn xảy ra trên quốc lộ A37, hướngtừ nội thành ra vùng ngoại ô. Hiện tại đám cháy đã được dập tắt, lực lượng chứcnăng đang tiến hành điều tra nguyên nhân và xác định danh tính người bị nạn. Theochứng kiến người dân cùng tham gia giao thông, vụ tai nạn xảy ra sau ba mươigiây một container đi qua. Chiếc xe đã bị thiêu trụi gần như hoàn toàn nênchúng tôi chưa có thông tin về chủ sở hữu. Các điều tra viên hy vọng tìm thấymẫu tóc hoặc tế bào của người trong xe xét nghiệm đích danh, theo dự đoán xe cómột người. Chúng tôi sẽ cập nhật thông tin vào các bản tin tiếp theo !
Tivi vừa chuyển cảnh, lập tức Lạc Trung nhận được điện thoại, bên giám định cầnxác minh mẫu gen của anh với người quá cố. Bà Cao đánh rơi bát cơm, mọi chuyệnxảy ra quá nhanh.
*
- Các vị đã hay tin nhà họ Cao xảy ra chuyện chưa ?
- Chuyện gì ? - Khả Vy hốt hoảng, người truyền tin là một nhân viên của GiaMinh.
- Anh bạn nói luôn đi ! - Trần Hùng và Phi Hàm cũng lo lắng, cả thảy dừng đũa.
- Ông Trương đã qua đời !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc