Vợ ơi là vợ! - Chương 166

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

- Đơn ly dị ? - Ông Trương chưa hết bàng hoàng nhìn vào tờ giấy đặt trênbàn kèm chiếc 乃út mực.
- Ông đã lừa dối tôi quá nhiều, tôi không thể tiếp tục chung sống với người nhưông nữa.
- Bà nói gì vậy, tình nghĩa vợ chồng gần ba mươi năm... - ông luôn cho rằng bàCao không thể sống thiếu mình.
- Vì muốn níu giữ bước chân ông, tuổi thanh xuân và tới tận bây giờ tôi luôngắng sức làm mọi thứ. Tôi là vợ nhưng bao năm nay ông đi đâu, ông làm gì bênngoài, tôi nào có can thiệp. Ông được tự do phóng túng, tùy ý chỉ cần nghĩ tớicái nhà này, tới ba đứa con thế mà ông đã làm những gì ? Tôi không cho phép ôngcó vợ hai, vì không muốn người ta chê cười cũng là bảo vệ danh dự cho cả ông vàtôi, thế mà đứa bé sắp chào đời trong bụng Yến Yến, tôi lại chấp nhận cho vàonhà họ Cao, mục đích của tôi là gì, là gì ? Tôi chẳng được lợi từ nó, cốt làmong gìn giữ gia đình, ông si mê con nhỏ đó, yêu mến đứa con còn hơn cả LạcTrung, Lạc Nhã con tôi, tôi không cấm, vẫn là tôi tạo mọi điều kiện cho ông.Đó, ông xem có người vợ nào hy sinh như tôi không ? Tôi đã tha thứ cho ông hết,thế mà ông lại không trong sạch với bà Trịnh, chuyện này từ lâu rồi, thì rangày trẻ ông dùng lời bay bướm để mê muội tôi, vì tham cái gia sản nhà họ Cao.
- Tôi... cho tôi thêm cơ hội lần này đi, tôi sẽ... - Ông Trương toát mồ hôi hộttay chân run lẩy bẩy, khó khăn tìm lời chống chế.
- Ông sợ thằng con sắp sinh của mình không có suất gì ư? Ông tham tiền đến mùquáng rồi đấy. Con nhỏ Khả Vy là người của tôi, do tôi lựa chọn. Tôi muốn nórời bỏ khỏi Lạc Thiên, còn đứa con riêng của ông thì mặc xác. Ông thử nghĩ xemnếu Lạc Thiên biết ông lừa nó, bắt ép vợ nó phải mang bầu giả với đứa trẻ làcon ông nó sẽ nghĩ gì về ông ? Đừng tưởng tôi không sống nổi khi thiếu ông ! -Bà dứt khoát, đặt cốc nước kêu rầm trên bàn. Tháng ngày qua không khi nào bàkhông lo sợ mất chồng, mà thực ra có hay không ông ta bà vẫn sống tốt, vẫn nuôidậy ba đứa con nên người.
Cánh cửa lớn khép lại, ông Trương quần áo lôi thôi lầm lũi lết những bước dài.
Ông lo sợ, vội đến tìm gặp một người.
*
Lạc Thiên đưa Nhược Lam vào giấc ngủ vất vả. Cô than vãn rất nhiều, cũng dằnvặt vì lỗi tại mình không ít. Nếu mình không tồn tại, thà rằng cha mẹ nhận nuôiđứa trẻ nào đó thì gia đình đã không tan nát.
- Cha... cha đừng bỏ con !
Lại một lần nữa cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa lạnh toát. Lạc Thiên ở bên, che chởbằng bờ vai đã mỏi mệt.
- Em bình tĩnh nào, có anh ở đây rồi. Bác Trịnh... là người nuôi dưỡng em...thôi ! - anh không an ủi qua lời nói vì âm thanh phát ra từ miệng rất thật. ÔngTrịnh thà mất đi đứa trẻ từng thương yêu còn hơn nghe tiếng “Cha” từ miệng đứacon ngoài dã thú. Anh cũng thế, phải không ?
- Không đâu, em chỉ có duy nhất ông ấy là cha thôi ! Không ai khác, ông cònthương em mà !!! Nói đi, phải không anh !
- Thương em ? Ông ấy rất thương, nhưng thương thì sao ? Thương rồi sẽ cho em vềnhà hay nén đau mỗi lần em cất giọng gọi ? Hay em muốn tiếp tục bị đòn roi... -anh lớn giọng.
- Lạc Thiên, anh đừng nói thế, chị Nhược Lam sẽ ổn thôi mà. Đến khi ông Trịnhnghĩ kĩ sẽ...
- Cô im đi !
Khả Vy im bặt, Lạc Thiên đâu từng nặng lời. Cô không có quyền được nói ? Anh rõlà quá đáng, muốn để tâm trạng của Nhược Lam tốt hơn phải dùng ngôn từ độngviên. Khả Vy nhìn anh thoáng sợ hãi.
Lạc Thiên đưa tay xoa trán. Anh chỉ muốn đuổi cô ta đi càng xa càng tốt, nhưngkhi không thấy cô ta lòng anh lại cồn cào nhức nhối. Dê con đâu phải món quàquý báu ông trời bạn tặng, còn là giá trị kết tinh trong cuộc hôn nhân của anh.Yêu, cưới và sinh con, thứ tự của anh đảo lộn thì có sao, chỉ cần anh và cô tahạnh phúc, không phải nhẫn nhịn và che đậy bí mật riêng, bé con được nuôi dưỡngtrong tình cảm chân thành từ mẹ cha. Đừng trách vì sao anh hắt hủi, bởi cô khởiđộng gian dối, những lời nói vô tình làm cô đau thì sự thật còn nhấn chìm anhtrong biển lửa.
Chẳng lẽ nhìn thấy Nhược Lam cô ta chưa từng nghĩ về đứa con trong bụng mình,hay cô ta vẫn cho rằng thằng ngu Lạc Thiên không có mắt. Cô ta hão huyền quá,ích kỉ và độc ác với chính cả máu mủ. Bắt đứa con gọi người không liên quan làcha, để nó hưởng iu đãi như đặc quyền chính đáng. Rồi một ngày lớn nó phủ nhận chađẻ, thế thì anh hóa ra là người đi ςướק tình phụ tử của kẻ khác.
Lạc Thiên chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, một Nhược Lam đau khổ là quá đủ rồi, mộtnăm, hai năm hay một số năm nữa, anh sợ mình sẽ trở thành kẻ vũ phu với giađình mất. Nên...
- Cô ra ngoài tôi có chuyện muốn nói !
Đặt Nhược Lam xuồng giường, áp gối ôm sát gần, anh vuốt mái tóc cô thêm chútnữa, cứ ngủ đi dẫu khi tỉnh dậy mọi chuyện chẳng thay đổi. Anh đứng dậy lấy mộtthứ trong ngăn tủ và đi xuống.
Trên cùng chiếc cầu thang, Khả Vy chầm chậm từng bước. Anh đã đứng sau, nốitheo, một bậc, hai bậc,... đợi chờ cô đặt chân vững chãi, an toàn cho bé con,anh phấn khích vì khi đó, dê con là của anh. Nhưng sao anh cảm thấy căm ghétbóng dáng của cô ta đến thế, anh sốt ruột khi cô ta xê dịch mãi mới được mộtbậc thang, vì chẳng có dê con nào của anh cả.
Khả Vy do mất ngủ và không hấp thu được chất dinh dưỡng, chóng mặt, vịn lancan, ngộ nhỡ cô ngã, anh có nâng đỡ không, cô ngoái lại hướng lên bằng tất cảhy vọng đong đầy. Anh vẫn đứng ở bậc cao nhất, còn cô đã xuống tới nấc cuốicùng. Mím chặt môi, cô không biết anh sẽ nói chuyện gì, nhưng miễn anh còn muốnnói chuyện với mình là vui lắm rồi.
Không có ly nước nào trên bàn. Lạc Thiên đẩy tấm thẻ về phía cô.
- Thẻ tín dụng làm gì hả anh ? - thanh quản khô rát nên chất lượng âm thanh rấtthấp, tiếng phát ra thều thào.
- Mã pin là ngày... cưới, cầm lấy và đổi lại tùy ý ! - Trái lại, âm vực của anhrõ ràng, không nhấn mạnh ở bất kì chỗ nào.
- Để làm gì... em không cần tiền ! - cô lắc đầu.
- Chẳng ai trên thế giới này sống thiếu tiền được ! Mỗi tháng nó sẽ tự cộngthêm vào tài khoản ! - Anh đang thực hiện những việc nên làm.
- Em vẫn sống ở đây mà anh ! - Cô gắng mình phát âm to hơn, hai bờ môi nứt nẻ,mỏi mòn trông đợi.
- Hóa ra lại rất đơn giản, không cần hầu tòa vì chữ Y ! - Anh để mắt nhìn cô,con cáo này thật dễ dàng bán nước mắt (chữ “cáo” không còn được viết hoa). Anhsẽ bị đắm đuối nếu tiếp tục giữ nhân ảnh cô ta.
- Anh biết rồi ư ? - Hôm ấy Cao phu nhân đã dặn cô viết như thế, cô đã rất buồnnhưng không thể trái lời. Ước gì cô có một cái tên khác ?
- ... Anh không cần em nữa...?
- Không ! - Lạc Thiên trải lòng nhanh chóng, trả lời tức khắc, anh thẳng thắnhoàn toàn nên chẳng cần đắn đo gì - Là giải thoát ! - cho cả tôi, em và đứa trẻkia.
- Anh ghét em ? Anh từng nói yêu em mà ? - Cô đưa tay vươn ra, giữ lấy anhnhưng không được.
- Chẳng có gì để nói... - vài giây sau - trước những kẻ tham lam !
Anh dứt khoát, trở lại với đứa em chung dòng máu. Khuôn mặt tối sầm.
Âm thanh cuối cùng còn đọng lại, là tiếng kéo cổng não nề.
*
Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vào đầu,thể xác, tỉnh mộng.
Trời vẫn nắng gắt.
Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.
Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.
- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi !
Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có ngườithân nào cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc