Vợ ơi là vợ! - Chương 165

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Bữa sáng và trưa, bà quản gia cùng Khả Vy dùng bữa trong gian bếp, tớitối mới có đủ thành viên, Lạc Thiên đỡ Nhược Lam xuống, anh để cô ngồi bênmình, và đối diện anh là bà quản gia. Cô-gái-đó ngồi chếch hướng.
- Cô Nhược Lam đã thấy trong người tốt hơn chưa, tôi biết xoa Ϧóþ, lát nữa ănxong tôi sẽ giúp cô ! - Nếu bà quản gia không lên tiếng thì bữa cơm sẽ chỉ lànhững tiếng đũa cọ tẻ nhạt.
- Dạ, không cần đâu ạ ! Cháu bị sất sát chút thôi. Tại đường trơn quá nên cháusơ ý ! - dù có vết thương không hở nhưng Lạc Thiên đã băng hết cho cô lại tránhcon mắt tinh ý.
- Khả Vy, cô cũng phải chú ý đi lại cẩn thận, tránh bị ngã đấy ! - Bà quản giachỉ thấy Lạc Thiên quan tâm đến khẩu phần ăn của người ngồi cạnh, anh dóc từngmiếng xương, cắt bỏ thịt mỡ giúp Nhược Lam, bà gắp cho Khả Vy, không lược bỏ gìcả bởi cô thích ăn thịt ba chỉ có mỡ hơn nhiều, lọc xương cá cũng là một sởthích của kẻ nghèo.
- Dạ ! - Gia Minh từng nhắc nhở cô, ngộ nhỡ bị ngã đau với cái bụng này thìthật dễ bại lộ. Cô cười nhạt.
- Em ăn thử món trứng này xem, giàu dưỡng chất lắm !
Khả Vy ngẩn ngơ nhìn chiếc đũa trong tay Lạc Thiên đặt lên bát người con gáikhác. Cô đã từng được nghe bao lời dịu dàng như thế đấy, những quả trứng đàđiểu anh mua cho riêng mình cô thôi mà, vì cô cứ hoài lẩn tránh... nên chúngdần rời xa. Rồi cô cắm mặt ăn tiếp.
Gala khởi chiếu lúc tám giờ trên tivi, Khả Vy đem bốn ly nước cam đặt xuống bànkhách, Lạc Thiên dìu Nhược Lam lên phòng.
- Thôi, cho em ở dưới này ! Em thích ngồi quanh quần mọi người hơn ! - NhượcLam khước từ. Cô không muốn chiếm thời gian của anh.
- Vậy em cần gì thì cứ gọi anh hoặc bác nhé ! - Anh đặt lưng ngồi kề trên chiếcghế mà mình với Khả Vy đã từng xem bộ phim ma ngày nào.
Chỉ hai người theo dõi ti vi, bà quản gia cười đến chảy nước mắt bởi các diễnviên tấu hài, còn Lạc Thiên, anh tìm mãi không thấy gì đáng tâm đắc. Nhược Lamchọn cách hướng về Khả Vy, cô ấy đang tha thiết nhìn anh trai cô. Trước ngày họlàm đám cưới, cô đã gửi gắm toàn bộ tình yêu của mình vào Khả Vy, cô không nghĩnhững điều Lạc Thiên nói chỉ đơn giản như gió thoảng, anh không yêu cô ấy tạisao duy trì gia đình được đến ngày hôm nay, cớ gì lục tung mọi từ vựng chọn têncho con. Khi anh lướt một vòng hỏi han cô, cô biết giá trị của cái lướt nhanhấy thực chất nhìn về ai, đồng thời nhận ra sự có mặt của mình đã làm nước mắtKhả Vy rơi.
Chiếc điện thoại của bà quản gia rung lên, bà để chuông reo vài giây chỉnhgiọng mới nghe.
- Các cô cậu cứ xem đi, tôi ra ngoài một lát !
Cả Khả Vy và Lạc Thiên đều biết Cao phu nhân gọi cho bà lấy báo cáo tình hìnhnhưng chẳng ai trong số họ hay bà thuật lại những gì, giờ đâu đáng quan tâmnữa.
- Lạc Thiên, em muốn thay quần áo, em không thể mặc vừa cỡ của Khả Vy được, côấy thấp hơn em, anh... - Một lát, Nhược Lam đề nghị.
- À, anh quên mất ! Em chờ nhé, anh sẽ đi mua ngay !
Lạc Thiên lấy chìa khóa và đi luôn, Nhược Lam có điều gì muốn nói với cô ta.Anh có ở lại thì Nhược Lam cũng tìm cách khác để nói thôi, cách tốt nhất làchiều theo.
- Bác ra ngoài lâu chứ ? Em định nói chuyện riêng với chị.
- Dạ, em nghe đây ạ ! Bác đi không thể về ngay ! - Khả Vy tự ý thức mình nhỏnhoi, thấp bé thông qua cách trả lời cung kính.
*
- Nhược Lam đến nhà chúng chơi sao ? - Cao phu nhân hẹn quản gia tại quán trà,bà nhấp ly trà anh đào trái mùa.
- Vâng. Cậu chủ chăm sóc cho cô ấy rất chu đáo. Khả Vy đã hiểu thân phận củamình nên cũng không có gì đang lo đâu phu nhân !
- Vừa hay, ta muốn đến xem chúng thế nào. Nghe bà nói thì con bé Vy luôn giữkhoảng cách với con trai ta, tốt lắm, tiện đây ta cũng cần nói ý kết hôn vớiNhược Lam và Lạc Thiên, chắc chúng cũng chờ đợi ngày này lắm rồi.
- Nhưng... trước mặt Khả Vy sao ? - nét mặt già nheo lại vết chân chim.
- Phải, con bé không có quyền phản đối. Nói như thế cũng giúp nó chuẩn bị tinhthần.
Bà quản gia đứng lên theo Cao phu nhân cất bước đi, có đôi chút hối vì đã nóihơi nhiều.
*
- Chị thương anh Thiên lắm phải không ?
- Sao chị lại hỏi em như thế ? Em... - Khả Vy ấp úng, cô tự biến mình thành hầunữ trước đại tiểu thư.
- Hẳn chị đang nghĩ anh Thiên và em định quay lại, hì, thực ra nhà có việc nênem phải nhờ anh ấy thôi, chứ kể từ ngày chúc phúc cho hai người em đã luônkhông hối hận.
- Em đâu có ý đó !
Nhược Lam kéo bàn tay Khả Vy lại, đặt trong tay mình.
- Em biết chị đã thay thế em trong anh ấy, bằng ánh mắt, cử chỉ, thói quen...Lạc-Thiên-ngày-trước biết em không thích ăn trứng...
- ... - Khả Vy từ từ ngước lên.
- Anh ấy chưa nói với chị, chắc vì sợ người ngoài nghe thấy. Chị thắc mắc vìsao dù em hơn tuổi và là bạn của anh Thiên lại gọi chị - em như thế phải không?
- ... Dạ !?
- Bởi vì... cũng giống như Lạc Nhã gọi đấy. - Nhược Lam đem hơi ấm truyền từmình sang.
- Tức là...
- Em và anh ấy... không được phép kết hôn... bởi vì... cùng cha khác mẹ !
Khả Vy bàng hoàng giây lát rồi Nhược Lam trấn tĩnh cô :
- Em và anh Thiên đều ngốc nghếch như nhau, vội vàng đi tìm một nửa để tự làmđau mình, nhưng có điều này, cả hai đều không hối hận khi đã đi trên con đườngmình lựa chọn. Anh ấy sẽ là ông bố tốt, và đối với chị thì đã đang là ngườichồng thương yêu vợ !
Khả Vy như đang chạm tới đôi cánh thiên thần, cô chẳng thể giận Lạc Thiên nữa,Nhược Lam quá cao cả, và cô không muốn đáp lại anh bằng một phần nhỏ tình cảmNhược Lam đã dành, cô sẽ yêu anh, yêu anh hơn thế.
- Mẹ ! Mẹ đến chơi, mẹ vào nhà đi !
Nhược Lam và Khả Vy tắt ngấm nụ cười, hướng mặt ra cửa, người trong lời LạcThiên nói có đôi mắt lạnh thật đáng sợ.
- Nhược Lam, cháu hãy nhắc lại những điều vừa nói !
Lạc Thiên xách trên tay mấy túi đồ, có điều gì đó khiến mẹ anh đứng ngoài cửanãy giờ, anh tiến sâu vào trong. Nhược Lam vội đứng dậy:
- Cháu... cháu... và anh Thiên... cháu không nói gì cả... phải không Khả Vy ?
Có thật nhiều trùng hợp, mọi thứ đâu thể che giấu mãi được, rồi đều sáng tỏ nênông Trời đã chọn ngay thời điểm này để những người không biết được biết.
- Lạc Thiên, con biết chuyện này chứ ? - tiếng nghiến răng cót két kèm giọngtra bức.
Nhược Lam lắc đầu mong phủ nhận. Tim cô đập dồn dập. Về phía Lạc Thiên nào ngờđến hoàn cảnh này.
- Thảo nào con đồng ý cưới con nhỏ kia dễ dàng như thế !
Và bà bỏ đi, kéo theo cả quản gia.
- Mẹ, nghe con nói, Nhược Lam không có lỗi trong chuyện này ! - Lạc Thiên chạyđuổi theo nhưng Cao phu nhân đã lên xe.
- Nó đâu đáng để ta bận tâm ! - Tiếng máy nổ biến mất sau giây lát.
Anh quay lại nhà. Nhược Lam ngồi phịch xuống, đầu óc rối bời. Khả Vy tìm cáchan ủi, Lạc Thiên chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến nữa.
- Làm sao bây giờ ? Mọi người biết hết tất cả rồi, thà đừng sinh ra trên đờinày còn hơn. Anh Thiên, em sợ lắm, em...
Biển lòng nổi đợt sóng mạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc