- Bác pha chậu nước ấm, đem thuốc và nấu cháo mang lên phòng cho tôi !
Khả Vy đứng dậy nối theo gót anh, cô cầm theo băng gòn nhưng khi mang tới phòngthì cánh cửa đã đóng sầm lại.
Anh không cần cô nữa rồi.
Bà quản gia bưng chậu nước ấm có pha thuốc sát trùng loãng đem lên kèm khăn.Khả Vy đỡ từ tay bà và mong muốn được mang vào.
- Cộc cộc ! - có thể dùng chân mở cửa nhưng cô đã đặt chậu nước xuống sàn đểdùng tay gõ. - Em vào nhé !
- ...
- Em mang nước và bông !
Một phút sau cánh cửa hé ra, Lạc Thiên nhìn túi bông kẹp ở hai ngón út tay tráivà chậu nước bê cả hai tay của Khả Vy, khéo léo lấy sao cho không tiếp xúc vàolàn da cô, rồi cửa lại đóng.
Khi bát cháo nấu xong, Khả Vy lại xin phép bà quản gia cho mang lên. Bà cũngkhông biết nên mừng hay thế nào nữa, việc cậu chủ cho cô Nhược Lam ở lại thậthay để Khả Vy từ bỏ nhưng cũng tội nghiệp. Bà đành đưa.
- Cháo đã nấu xong rồi ạ !
Lần này không phải chờ lâu, anh mở cửa, dùng một tay cầm lấy, chẳng màng tới nụcười mỉm trên môi Khả Vy. Cửa lại đóng.
Hết thứ cần dùng rồi.
Lâu sau, khi đèn phòng ngủ lớn tắt. Khả Vy lẳng lặng kéo chăn ngủ trước nhiềulần thúc giục của bà quản gia. Đáng lẽ cô mới là người được phép giận, sao anhlại để bạn gái cũ trong phòng mình trước mặt vợ. Cô xoa bụng, bất giác nhớ đếnnhắc nhở của Gia Minh. Cô vốn chẳng có giá trị gì trong cái gia đình này.
Cả đêm Lạc Thiên chăm sóc cho Nhược Lam, để bóng đèn mờ cũng không cho bất kìai trong hai người kia vào, một phần vì cô mê sản. Chốc chốc anh lau mồ hôibằng khăn ấm và xoa thuốc trên vết bầm dập cho em mình. Bà quản gia mà biếtthân phận của Nhược Lam, đồng nghĩa với việc mẹ anh cũng biết, sự việc sẽ khólường.
- Cha,... con là con của cha mà...
Nhược Lam đã lết cả quãng đường dài để tới đây, chân tay cô nhiều vết roi vọt.Ngoài Lạc Thiên là chỗ dựa an toàn nhất, cô không thể đến nơi nào khác vì cũngchỉ có tình ruột thịt mới cưu mang nhau-vô-điều-kiện.
Anh ước mình có thể thay thế toàn bộ sự thật, muốn chạy tới nhà họ Trịnh màkhuyên giải ông ấy, rằng hãy tha thứ cho cô nhưng nào có được. Nói là dễ nhưngtấm lòng con người đâu đủ vị tha. Hai mấy năm chung sống cùng nhau, ông Trịnhđã phải nuôi nấng một đứa con gái của kẻ khác với vợ mình, điều đó có chấp nhậnđược không ?
Lạc Thiên chẳng thể làm gì hơn, chính bởi tình yêu quá lớn dành cho gia đìnhmới khiến ông Trịnh từ một người cha hiền từ trở nên hung dữ và vũ phu. Anhkhông thể trách ông được, những vết roi mây quẹt lên thể xác của Nhược Lam kialàm sao có thể đau bằng niềm đau ông ôm vùi, ông ấy không chảy cùng dòng máuvới cô nhưng chắc chắn xót xa gấp vạn lần…
- Em cứ khóc đi...!
Nếu không từng trải, anh sẽ dùng mọi lí lẽ để bảo vệ Nhược Lam. Ấy thế làm saothuyết phục người khác được trong khi mình không thể tha thứ cho chính lỗi lầmtương tự. Anh có thương em mình không ? Xin trả lời anh sẵn sàng làm mọi thứ cóthể,... trừ việc này.
Không một ai thấu hiểu ông Trịnh như anh, anh đang ở đúng trường hợp đó. Biếtlàm sao đây khi anh không còn lòng tin nào ở vợ mình. Cao Khả Vy, à, Khả Vythôi, cô đã từng thề trước cha sứ những gì mà lại phản bội anh, ý nghĩa chiếcnhẫn đâu chỉ trang trí trên ngón tay được... Thế thì thử hỏi xem nếu là ôngTrịnh, anh có tha thứ cho Nhược Lam được không ? Còn dê con, anh có thể làm mộtông bố tốt khi nó không phải con mình ?
Tới sáng, Lạc Thiên điện cho Trịnh phu nhân về tình hình Nhược Lam. Ông Trịnhkhông làm gì bà mà đổ lên đầu con gái, thật may ông chẳng có ý nói với gia đìnhanh. Quả thật, công nghệ càng hiện đại, mọi nghi vấn trở nên rõ ràng và đượcgiải quyết thông qua xét nghiệm tế bào. Từ đây, các thủ đoạn cũng tinh vi hơn.
Lạc Thiên đích thân xuống cầm bát cháo, anh chẳng buồn ăn sáng. Lướt qua Khả Vynhư người vô hình.
- Anh... ăn gì đã ! Có cần em chăm sóc chị ấy thay cho...
- Không khiến !
Hương thơm mùi gạo tẻ phảng phất. Lạc Thiên đỡ Nhược Lam dựa vào tường.
- Em đỡ đau rồi chứ ? Gắng ăn hết bát cháo này và uống thuốc em nhé !
- Anh vẫn ân cần với em như xưa ! - Nhược Lam tự lấy thìa nhấm nháp.
- Anh sẽ mãi chăm sóc em ! Ăn đi em ! - Anh cảm thấy ổn hơn nhiều khi bên cạnhNhược Lam. Cô chẳng bao giờ lừa dối anh.
- Em làm phiền gia đình anh nhiều quá, tối qua em ngủ ở đây, chị Vy...
- Đừng bận tâm ! Nghỉ ngơi đi ! - Lạc Thiên vuốt nhẹ làn tóc dài. Anh thừa biếtai đó đã hé cửa, đứng bên ngoài. Cô ta định giở trò gì nữa chứ.
Nhược Lam khẽ dịch người lôi điện thoại ra, nó đã bị gãy vì va đập.
- Em muốn gọi điện ư ? Có thể dùng số của anh !
- Cho em mượn máy hay hơn ! - Cô muốn Lạc Thiên tháo sim giùm.
- Em gọi cho Triệu Đông Kỳ ? - Trong đầu Lạc Thiên lóe lên. Danh bạ của cô hầuhết trùng với anh, trừ tên đó. Cô có thể nhớ số, nhưng cũng có thể đã bị mêmuội như anh mất rồi.
- Không, anh chỉ dùng mỗi một máy này thôi, trong sim liên kết nhiều thứ với máy,gỡ ra sẽ mất cài đặt. Em có dùng thì lấy của anh ! - Lạc Thiên càng ngày càngthủ thế với những kẻ-được cho là đào mỏ.
Nhược Lam không dùng nữa. Bọn chúng thật đáng sợ, không chỉ ngắm một con mồi vàcòn kéo Nhược Lam vào. Lạc Thiên rít hơi, nhìn xa xăm.
Khả Vy về phòng, cô mệt nhoài buông mình xuống giường.
*
Các công ty, tập đoàn lớn liên kết mật thiết với các ngân hàng, họ luôn trongtrạng thái “khát tiền” để mua nguyên vật liệu hoặc cải tổ sản xuất, dẫu có làmột công ty hưng thịnh to lớn thì chuyện vay vốn từ ngân hàng cũng chẳng có gìngạc nhiên.
Thư kí Phan đau đầu kiểm tra số dư tài khoản thay giám đốc. Bên ngân hàng yêucầu Ông Cao Lạc Thiên chứng minh phần tài sản thế chấp mà ngân hàng đã chi tiềncho vay. Công ty Countdown có dấu hiệu đi xuống rất nhanh, buộc ngân hàng phảixiết người đứng kí hợp đồng chịu trách nhiệm cho chi phí xây dựng Đại Long.
Hôm nay giám đốc xin nghỉ phép, trợ lý và thư kí phải làm việc gấp đôi ngàythường, đầu óc họ không tránh khỏi căng thẳng. Từ phía công ty xây dựng nhà họVũ đơn phương rút khỏi dự án, họ chấp nhận bồi thường về việc này. Một dấu hỏichấm lớn đặt ra, tại sao ông Vũ đưa tới quyết định bỏ đò khi gần cập bến, sẵnsàng chịu thiệt hại trong khi có khả năng lèo lái. Câu trả lời tối giản đưa ralà vì Countdown không trụ được nữa, họ Vũ qua cầu rút ván. Ngoài ra chỉ có kẻvẽ ra dấu nhân biết rằng, bỏ ra con cá rô nhỏ sẽ trừ khử được cái gai to kềnhcàng trong mắt và đạt được mục đích chính.
Ai cũng đều biết : Đại Long là tất cả tâm huyết, sức mạnh, nỗ lực của con traithứ tập toàn Trường Tồn.
*
Nhược Lam với tay lấy ly nước lọc, ngỡ trong phòng chỉ có một mình, cô đã nằmngủ rất lâu mà không hay ngoài ban công, Lạc Thiên ngồi trầm tư. Chiếc bóng đổdài bất động.
- Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy ? - cô phá tan yên tĩnh.
- Thi thoảng buồn miệng lôi ra dùng ! - Lạc Thiên giật mình xua khỏi dòng nghĩngợi, anh dập điếu thuốc vào gạt tàn.
- Hút thuốc có hại cho sức khỏe của Khả Vy và em bé đấy - Cô lại gần khó khăn,ngồi trên chiếc ghế còn lại mới nhận ra điếu thuốc không hề được châm lửa.
Lạc Thiên không nói gì, tiếp tục ẩn mình, có quá nhiều thứ cần phải nghĩ.
Nhược Lam hướng nhìn anh. Trông anh giờ khác xưa nhiều, cái vẻ phong trần biếnmất, hiện lên trên tất cả là nét đứng đắn của đàn ông có vợ, anh có phần giàhơn bởi lớp râu bao phủ nhân trung. Những ngày trước gặp, cô vẫn thấy niềm vuirạng ngời trong đôi mắt, còn lúc này anh trở nên đăm chiêu trong cảnh chiềutàn. Có lẽ bên cô anh từng khuyết mất nỗi buồn- một phần thiết yếu của cuộc sống.
- Chị Vy, thật ngại, em đến đây làm ảnh hưởng đến hai anh chị quá ! - Nhược Lamthấy Khả Vy vừa bước ra từ ban công phòng bên..
- Không ! Không có gì ! - Khả Vy cầm chiếc bình phun nước, lơ đễnh tưới vàothành chậu.
- Anh Thiên, em cũng ổn rồi, cảm ơn anh nhiều lắm, em...
- Em định đi ? Đừng nói những thứ khách sáo trước mặt anh. Thay vì tìm thuêphòng trong khách sạn hãy ở đây ! - Lạc Thiên nhìn thẳng, không nhìn Nhược Lam,cũng chẳng đoái hoài tới ai kia phía sau.
- Chị cứ ở lại, có gì đâu ạ ! - Khả Vy cần được chạm tới ánh mắt thân thương,nhưng anh đâu cho cô lấy một ánh nhìn.
- Em thấy không tiện lắm, - Nhược Lam dè dặt, - nhà có hai phòng, thế thì emsang phòng kia nhé ! - cô không dám trái lời Lạc Thiên ra đi, anh bảo thủ cũngvì thương em.
- Phòng đó có bà quản gia ! Em cứ ở phòng này !
Kể từ tối qua, Nhược Lam là người được nghe giọng của anh nhiều nhất, Khả Vygật đầu rồi lùi lại vào phòng. Bàn chân không bước nổi, cô nép mình vào cái màngió, hy vọng khi đi rồi anh sẽ quay sang.
- Không sao, em ở với bác ấy cũng được. Anh và Khả Vy... Chị ấy chắc cũng biếtquan hệ của chúng ta, dù gì cũng không nên. Chỉ cần cẩn thận lời ăn tiếng nóithì bác quản gia sẽ chẳng hay. Hai người là vợ ch...
- Không, anh không nói. Khả Vy cũng chẳng sang đây đâu. - Chưa để Nhược Lam nóigì, anh thêm - Em biết thừa rồi đấy, cuộc hôn nhân này có xuất phát từ tình yêuđâu !
Và anh biết lời nói của mình đã truyền tới được người cần nghe. Vô tình nhưhàng nghìn hàng vạn mũi giáo vun ✓út lao về một tâm, hữu ý như viên đạn khithoát khỏi lòng súng đâm thẳng đích.