Vợ ơi là vợ! - Chương 163

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Lạc Thiên dừng xe trước cửa nhà Dương Mẫn, đợi cô vào rồi chầm chậm hónggió trên đường. Hai con người, một có học thức, một là trẻ mồ côi, một có sựgiáo dục của bậc sinh thành, một chung giống với đám trẻ cùng bần, quả là khácnhau. Cùng thực hiện chung kế hoạch, bó buộc người thừa kế tập đoàn lớn bằngcách đê-tiện, vì sao chỉ mình Dương Mẫn biết đau, còn cô ta thì không ? Hay côta đã bị đồng tiền làm lu mờ, hơn thế nữa còn đổ-vạ cho kẻ sẵn sàng hiến dângcả đời cho cô ta - là anh.
Cô được lắm, tôi chẳng còn gì thanh minh cho hình ảnh cô trong thâm tâm tôinữa. Thì ra cô là một con cáo hoang dã chứ không phải chú Cáo trong giới hạntưởng tượng của Lạc Thiên này !
Không để bà quản gia mở cổng, Lạc Thiên lặng lẽ xuống xe, đẩy khóa sắt, cho xevào gara, lững thững bước. Anh vẫn trở về nơi đã đi khỏi.
- Vy không về cùng cậu chủ à ? Cô ấy đi cùng cậu Hùng để tìm cậu chủ.
- Bác chẳng không thích tôi kè kè đi cạnh Khả Vy ?
Bà quản gia định nói gì đó lại thôi, đã quá mười giờ, Khả Vy chưa bao giờ ởngoài muộn. Hay chăng giữa cậu chủ và cô ấy xảy ra xích mích nhỏ. Nhìn vào bànăn, Khả Vy đã hâm lại các món trước khi đi, bà ở nhà cũng đảo qua. Bây giờ thìthịt, cá nhũn ra do nhiều-lần-cố-gắng làm nóng, trở nên nguội ngắt, vô vị.Chiếc ghế thiếu hơi ấm thật cô đơn.
*
Trần Hùng đưa Khả Vy tới phòng trà của Gia Gia. Anh gọi một vài đồ uống nhẹ.
- Chị... - anh quen miệng - Vy dùng chút men giải khát ! Phụ nữ cũng có quyềnthưởng thức rượu khi gặp sầu ! - Còn anh dốc cả chai bia xuống họng, mặc chobia làm ướt cổ và vai áo.
- Tôi... muốn về ! - Khả Vy thều thào.
- Chị... Vy đừng nghĩ đến thằng khốn ấy, hắn không xứng đáng ! - Anh nậy thêmchai nữa. - Chẳng ai ngờ anh em chơi với nhau bao năm nay lại đem đùa cợt vớitình cảm của bạn bè !
- ... - Khả Vy rúc vào một xó. Có lẽ Trần Hùng nói đúng. Đi bên cạnh Lạc Thiêncó biết bao nàng kiều diễm, Dương Mẫn... nằm trong số đó ? Cô lắc đầu nguầynguậy, anh đã luôn về nhà mỗi ngày khi tan sở, thường mua cam, hoa, trứng,...cho mình, anh thương bé dê con nhiều lắm, sao có thể lén lút tìm niềm vui khác.
Biết bào chữa bằng cách nào cho đôi mắt đã nhìn thấy cảnh chăn gối của chồngvới người phụ nữ khác. Chính anh còn chẳng dùng lí lẽ giải thích cho Trần Hùngvà cô hiểu, thì còn biết đặt niềm tin nơi đâu ? Khả Vy tức tưởi khóc, hay vì côxấu xa, che đậy anh bao nhiêu chuyện để ra nông nỗi này, anh chán ngấy cô rồi ?
- Trần Hùng, sao không vào sảnh lớn mà rúc ở đây ? Có chuyện gì à ? - Vũ GiaMinh cầm thêm lốc bia mang vào, anh ngồi cạnh bên người đàn ông mệt mỏi dựatường.
- Anh Minh, chỗ anh còn khuyết chân quản lí không, cho thằng này theo ! - TrầnHùng vỗ vai Gia Minh cười cợt, cậu kết thân với anh ta không lâu từ Tuấn Kiệt.
- Cậu đang làm việc cho Trường Tồn, ngon ăn là thế. Chạy sang chỗ tôi có lợilộc gì ? Làm ăn ở đây vất vả hơn cậu tưởng đấy ! Sao, coi bộ thất tình à ? Ai kia,giống nhỏ Khả Vy !
Khả Vy từ từ ngẩng mặt lên, tay khoanh trên mép bàn. Cô nhìn Gia Minh bằng đôimắt sưng húp.
- Chuyện gì xảy ra với hai người bạn của tôi vậy ? - im lặng một lát, anh vẫnkhông nhận được câu trả lời - Liên quan đến Lạc Thiên ?
- Đừng nhắc tới kẻ bội bạc ấy ! - Trần Hùng gạt phắt, đưa tay quơ đồ uống. -Anh nhớ sắp xếp cho tôi công việc đấy, từ giờ tôi chẳng liên quan đến bọn nhàhọ Cao nữa. Chúng bóc lột sức lao động của tôi lại còn ςướק trắng trợn DươngMẫn !
Gia Minh cười khẩy, anh chàng hẳn bị cú sốc tình cảm nên ăn nói hồ đồ. - Đốivới đàn ông, phụ nữ chỉ là số hai, còn sự nghiệp mới là trên hết - Anh vừa dứtcâu, Khả Vy đã ngồi lại gần và giật lấy chai bia đổ ra cốc.
- Chị... Vy à, để tôi uống, phụ nữ có thai uống thứ này không tốt đâu ! - Cậuvừa đề nghị cô dùng cách đây vài phút đối lập với việc ngăn cản khi giờ.
Khả Vy liếc nhìn Trần Hùng. Lạc Thiên ơi, bạn anh ngoài miệng ghét bỏ anh, lạiluôn thấu đáo quan tâm đến mọi thứ thuộc về anh. Em không có em bé, anh khôngbiết, Trần Hùng cũng không, mà lại luôn bao bọc em. Em sợ lắm, sợ sẽ bị hắt hủinhư Trần Hùng hận anh,... vì anh ấy coi anh là người tri kỉ, nên đã đau còn hơnbật máu. Anh thương con nhiều lắm, ngộ nhỡ anh biết em đang dối lừa... em ૮ɦếƭmất.
- Tôi muốn về ! - nhắc lại câu một lần nữa, Khả Vy để con mắt thỉnh cầu haingười đối diện.
- Chẳng hiểu phụ nữ bị hắn ta dùng chất keo gì mà không ai thoát nổi ! - TrầnHùng duỗi thẳng người nghỉ ngơi - Gia Minh, phiền anh đưa Khả Vy về giúp, tôinốc nhiều bia quá, mà cũng chẳng thiết nhìn bản mặt hắn ! - nói xong câu cậunhắm mắt ngủ.
*
Trên xe, Khả Vy là người lên tiếng trước :
- Khi nửa còn lại không... chung thủy, thì sẽ phải làm thế nào ?
- Cô đang nói cùng vấn đề của Trần Hùng ? Gì nhỉ, tôi nghĩ là Dương Mẫn nào đóvà Lạc Thiên... - dựa vào cuộc nói chuyện không đầu đủ với Trần Hùng và tâmtrạng Khả Vy, Gia Minh thừa sức đoán - phải không ?
- Phải ! - Cô cần nghe suy nghĩ của anh hơn sợ mất danh dự.
- Tôi không hiểu nhiều về Lạc Thiên, nhưng tôi biết hắn là người đàng hoàng, tửtế. Để xem nào, ngoại tình ?
- Tôi thấy anh ấy trên giường cùng Dương Mẫn, cô gái mặc áo chồng tôi ! - KhảVy nuốt từng ngụm nước do tuyến nước bọt tiết ra.
- Thế thì cô phải xem lại chính mình, đàn ông trẻ tuổi không dễ gì vất bỏ vợ...Như cái bọng cô mang trên người chẳng hạn, tục ngữ có câu vải thưa che mắtthánh, cô làm thế là không được. - Anh đứng trên lập trường của Lạc Thiên chỉnhgóc kính người ngoài cuộc, nhận xét có phần nâng cao tự tôn đàn ông hơn. Tuynhiên rất chân thành.
- Tôi biết phải làm thế nào đây ? Chỉ cho tôi biết với !
- Nói với Lạc Thiên đi ! - những người không thích sự lòng vòng thường chẳngmấy khi đau đầu về các sự việc xảy ra xung quanh.
Từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống, Lạc Thiên vẫn đau đáu chờ Khả Vy. Anh giữ nguyêntư thế đó đã khá lâu rồi. Cuối cùng thì cô cũng về. Cảm giác thấy an tâm hơnnhưng cơn giận dữ vẫn không nguôi ngoai.
- Nếu cô sợ thì để tôi nói thay !
Gia Minh đặt ngón trỏ lên chiếc chuông nhà liền bị Khả Vy chặn lại:
- Xin anh đấy, đừng nói mà, Lạc Thiên mà biết sẽ ghét bỏ tôi mãi mãi, căm thùvà...
- Nhưng cô không thể nhẫn tâm như thế được, nói cho hắn biết cũng là giải thoátcho bản thân ! Cô sẽ không chịu sự dày vò nữa, biết đâu hắn không những khôngtrách mắng lại còn thương cô nhiều hơn. Rốt cục việc cô làm cũng đã đem hạnhphúc làm cha cho hắn. Rồi sau này đằng nào chẳng có con, không sớm thì muộn.
- Đừng, không thể. Anh ấy sẽ không như anh nói đâu, sẽ đuổi tôi ra khỏi nhàđấy, hức hức, Vũ Gia Minh, anh làm ơn đứng ngoài chuyện của tôi đi !
- Khả Vy, cô bao giờ mới tỉnh ra được đây. Tôi can dự vào là muốn tốt cho cảhai, việc gì cô phải ôm cái thứ hóa học này trong khi hoàn toàn có thể trởthành sự thật. Hắn là chồng cô đấy ! - Vũ Gia Minh đang cố phân tích cho KhảVy.
- Không... ! - Cô gào lên dữ dội, giữ chặt tay anh, ngăn không cho bấm chuông.
Lạc Thiên trông thấy cảnh tượng đó, và cũng như mọi lần, anh chỉ nhìn và chưanghe sáng tỏ.
Khi bà quản gia thấy lục ᴆục phía cửa đi ra Khả Vy vội vàng đẩy Gia Minh lên xevà bắt anh rời khỏi.
- Tôi tự biết mình phải làm gì, không khiến ai cả !
- Đồ khùng ! Cô cứ thế này thì sẽ càng làm mọi chuyện rối hơn ! Nhưng nhớ đấy,khi cần sự giúp đỡ thì gọi tôi - Gia Minh lái xe thoát ra con ngõ.
Khả Vy chỉ nói sơ qua về Gia Minh trước bà quản gia, cô lấy tay áo gạt nướcmắt.
- Anh Thiên có ở nhà chứ bác ?
- Có, cậu chủ ở trên lầu. Hai người không gặp nhau à. Cô đã ăn gì chưa ?
Khả Vy cầm trên tay bát cơm nóng, bà quản gia không nỡ đã nấu mới một vài mónđơn giản. Nhìn cô ăn như đã bị đói và mệt lắm rồi.
Lạc Thiên đi xuống, anh ngồi đối diện, và dùng cơm, bữa cơm tối lúc 11h đêm.Tuyệt nhiên không thể hiểu anh định làm gì.
Khả Vy nhìn anh, cô chẳng muốn ăn nữa. Khác với suy nghĩ của Gia Minh, cô mangchút giận dữ như Trần Hùng khi nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của chồng.
- Anh... nói cho em biết chuyện tối nay ra sao ? - cô yêu cầu được nghe lời phủnhận.
- Hiểu nhầm ! - Lạc Thiên đáp gọn lỏn. Anh tránh những thứ cô gắp ra. Người cầnnghe phải là anh mới đúng.
- Anh có thể nói nhiều hơn hai từ ấy !
- Vậy ắt phải xảy ra chuyện gì ? - Thực ra thà anh im lặng còn hơn nói nhữnglời đay nghiến này. Anh đang hỏi ngược cô đấy.
- Anh Hùng rất giận anh, và... em cũng không thể làm ngơ ! - Khả Vy nhắc đến tưcách một người vợ.
- Cậu ta sẽ hiểu. - Lạc Thiên không động tới vế sau của câu nói, Trần Hùng làbạn anh, còn người-đàn-bà này không là gì cả.
- Anh làm em thất vọng lắm ! - Khả Vy quay mặt đi, những hạt cơm trắng đã kịpthấm hai giọt nước mắt.
Nước mắt cá sấu, cô không hề nghĩ Dương Mẫn y hệt như cô hôm ấy à ? Cô cố tìnhkhông biết và đóng kịch giỏi lắm, tôi chẳng tin cô không lường được chuyện này.
Sự thật thì Khả Vy đã bị nỗi đau pha hờn ghen làm nhòa đi kí ức. Có mấy khithước phim cuộc sống tua hai lần như kịch bản Triệu Đông Kỳ đã viết đó cònngười khác đóng tiếp.
Lạc Thiên đặt đũa xuống, anh bỏ ra phòng khách, anh sẽ chờ đến khi nào chínhmiệng cô phải nhận lỗi. Lẽ tất nhiên, cuộc hôn nhân này sẽ chẳng đi tới đâu.
- Lạc Thiên,... Lạc Thiên !
Vọng vào nhà là tiếng gọi yếu đuối quen thuộc. Dù không nghe rõ lắm nhưng ngaylập tức anh phi thẳng ra.
- Em làm sao thế này ? Vết thương này ở đâu, ai đã đánh em ? - Anh chạy nhàotới đỡ lấy người con gái dùng hết sức dựa vào tường, sốt sắng.
- Em... sợ... lắm ! Cha biết em là con riêng...
Chưa hết câu, cô đã ngất đi vì quá sức, Lạc Thiên áp cô vào mình, bế vào trong.
- Bác pha chậu nước ấm, đem thuốc và nấu cháo mang lên phòng cho tôi !
Khả Vy đứng dậy nối theo gót anh, cô cầm theo băng gòn nhưng khi mang tới phòngthì cánh cửa đã đóng sầm lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay