- Cậu muốn gì ? - Lạc Thiên mất bình tĩnh áp sát tai vào di động, căn phòng cửađóng kín mít.
- Tôi được trả số tiền với bảy con số cho bài viết này, và sẽ là nhiều hơn nữatrong các bài viết tiếp theo.
- Bọn nhà báo các người quá rỗi việc rồi đấy ! Ra giá nhanh ! - Lạc Thiên Ϧóþnát những tấm hình nét căng, dồn giận dữ vào các đầu ngón tay.
- Ấy ấy, đừng nghĩ xấu về sự nghiệp viết lách của chúng tôi. Ông Thiên nghe tôiphân tích nhé : Ở tấm hình số 1, nhân vật chính là cô nàng Phi Hàm xinh đẹpđứng bên phía thiếu gia họ Vũ. Ai chẳng biết cô ta là gái đứng hát trong cáchộp đêm, và cũng thừa đoán ra hành động trao đổi bưu phẩm từ anh trai ông, LạcTrung nhằm mục đích gì. Nếu lỡ nguồn tin này được phát tán trên trang báo thịtrường diện rộng của chúng tôi chẳng hay hình ảnh của họ Cao sẽ sụp đổ.
- Đừng đánh giá con người ta qua công việc của họ, cô Phi Hàm bán tiếng hát chứkhông hơn !
- Vậy ư ? - tay phóng viên để lửng câu hỏi tùy ý con mồi ngẫm.
- Tóm lại cậu muốn gì ?
- Nghe tôi tiếp tục nào. Tấm ảnh sau chẳng phải là Cao thiếu phu nhân ư, đi từnhà riêng của cậu Vũ ra, rồi lên xe anh chồng. Sự việc này cho tôi hai dòngliên tưởng - đầu dây bên kia không lên tiếng nên y phân tích thêm - Thứ nhất,cũng như quý cô Phi Hàm ấy. Thứ hai, ông là kẻ bị cắm sừng !
Y nói nhanh trước khi Lạc Thiên nổi cơn thịnh nộ. Thông tin truyền đạt tới, tứclà đồng hóa vợ anh - Khả Vy là con hàng bị Vũ Gia Minh bóc lột, nhắm Phi Hàmcho anh trai, rồi đến Khả Vy cho cậu em, kế hoạch khôn ngoan nhằm chuốc nhụcnhã cho họ Cao. Hoặc là bắc cầu qua anh trai để vợ phản bội lại anh cùng vớitên Vũ Gia Minh đó. Tay này vừa được ăn vụ bưng bít của nhà họ Vũ, nay tố cáovới Lạc Thiên, hắn sẽ còn được ăn dầy nhờ trí tưởng tượng phong phú.
- Thằng khốn, mày đừng để tao nhìn thấy mặt lần nữa, nói số tài khoản và hủytoàn bộ đống rác rưởi này đi. Tao cấm mày cho Cao Lạc Trung và gia đình taobiết ! - Từng đường gân nổi lên lớp da tay, Lạc Thiên tức tối trước những cáobuộc vô căn cứ xúc phạm tới Khả Vy. Từ Triệu Đông Kỳ rồi đến Vũ Gia Minh, nhữngcái tên không thể để anh yên lòng. Giờ nếu bài báo thổi phồng đăng tải, chắcchắn quan hệ giữa Lạc Trung và Phi Hàm, gia đình họ Cao và họ Vũ, kèm danh dựcủa không chỉ Khả Vy mà còn tất cả đều bị đem ra phỉ báng. Anh tức khắc chuyểnkhoản từ số tiền trong sổ tiết kiệm của mình sang, quăng rắc rối vào dĩ vãng,vậy là thâm hụt không ít trong tài khoản cố định.
Khả Vy gõ cửa phòng, cô mang cốc café đen đặc không đường cho anh, không địnhvào trong, thế nhưng khi cửa được mở, Lạc Thiên vội vã tu một hơi rồi kéo cô vềbên mình. Chất lạnh làm anh tỉnh táo và minh mẫn phân biệt điều gì mới đángquan trọng hơn.
- Đừng mà anh ! - Cứ để ẩn mình trong vòng tay anh sẽ không thể tách ra khỏi,cô chủ động từ chối.
- Cho anh ôm em một lát thôi ! Anh muốn che chở em mãi mãi !
Khả Vy thả lỏng người, khẽ khàng hơi thở, cô nhắm mắt để không còn bị chi phốibởi ràng buộc bên ngoài, chỉ còn bản năng mách bảo rằng hãy cứ ngoan ngoãn theođuổi tình yêu.
- Ngày hôm qua em đã đi đâu vậy ? - Lạc Thiên cất tiếng hỏi dẫu không hề tinmột tí tẹo nào từ tay tống tiền .
- Em... gặp anh Minh, em không vui nên tìm anh ấy để san sẻ. Anh còn bận chuyệncông ty, em không muốn vì mình làm anh mất tập trung. Khi về thì anh Trung chởem. - Khả Vy xoay hẳn người đối diện với đôi mắt anh, cô sẵn sàng chân thực mọithứ trừ chuyện có con.
Lạc Thiên vuốt lên mái tóc cô, tận hưởng hương thơm tinh dầu. Anh mãn nguyệnvới những gì mình nghe được. Giờ thì chẳng còn điều gì làm anh không vui đượccả. Lòng tin lấp đầy hơn bao giờ hết.
- Anh yêu em !
*
Dương Mẫn sợ sệt ngước nhìn ông Trương như cầu xin hãy hủy kế hoạch. Vậy mà ôngnhất nhất bắt cô phải nghe.
- Cháu à, làm dâu nhà họ Cao là có tất cả, cha cháu sẽ không phải trật vật lomiếng cơm manh áo nuôi cháu chỉ biết học hành. Hơn nữa, gần đây chuyện tình cảmcủa Lạc Trung với người không đứng đắn khiến phu nhân ta đau đầu, cháu tuynghèo khó nhưng chịu thương, có học thức, đầu óc, lại cách mấy đời họ hàng... -Miệng khuyên nhăn nhưng ông Trương đã lập sẵn tiến trình buộc con rối Dương Mẫnphải tuân theo rồi để mặc cô tự biên tự diễn, tránh rủi ro bị phát hiện.
Và chẳng còn cách nào khác, cô đành nhắn tin vào máy của “Lạc Trung”, hẹn gặpmặt tại một nhà nghỉ. Đương nhiên người nhận tin nhắn đó chính là Lạc Thiên.
- Anh/Cậu chủ đi đâu vậy ?
- Anh có chút việc bên ngoài cần giải quyết ngay, bác và em an tâm, anh sẽ vềsớm ! - Lạc Thiên khoác áo bước ra cửa - Anh đi nhé !
Cô gái mặc chiếc váy màu đen mỏng đợi chờ người đến trong phòng đặt riêng,hoang mang, sợ hãi, lo âu là tình thái từ cô mắc phải hiện tại. Trước khi đi,cô đã ngắm nhìn mình rất lâu trước gương, tội lỗi với chính bản thân và ngườitrong cuộc.
Khá bất ngờ khi Dương Mẫn đặt trước phòng, Lạc Thiên nghe nhân viên nói sốphòng, đĩnh đạc đi lên, trong đầu dự định nói mọi sự thật với cô gái. Anh khôngmuốn cô chịu thiệt thòi vì bị đem ra quay vòng.
- Anh đến rồi à, anh uống một ly rượu nhé !
Chưa để Lạc Thiên đáp lại, cánh tay run run của Dương Mẫn đã mang ly nước đặttrước mặt, cô rón rén nhìn anh như mình là kẻ trộm bị phát giác.
- Cũng phải tháng trời rồi không gặp em ! - Lí do khiến anh không nhắc tới côlâu lâu vì muốn giúp Trần Hùng có cơ hội tấn công. Nếu cô rung động trước anhthì cũng chỉ nhất thời, còn Trần Hùng mới là nửa cần tìm kìa.
- Cạn ly nhé ! - Dương Mẫn nhắc lại, cô cầm ly chạm vào ly của anh, uống hết.Thực chất ly của cô là nước lọc.
Lạc Thiên không thể từ chối đưa ly lên miệng nhấm nháp giữ phép lịch sự, rồiuống một hơi.
*
Đã quá giờ bữa tối mà Lạc Thiên vẫn chưa về. Khả Vy lo lắng gọi điện liên tụcnhưng dường như điện thoại đã tắt nguồn. Đúng lúc cô hy vọng bấm số lần nữa thìTrần Hùng gọi tới :
- Chị dâu, anh Thiên về nhà chưa ?
- Chưa, anh có biết Lạc Thiên đã đi đâu không ? Tôi lo quá !
- Vẫn chưa về ư, à, chị có biết chuyện Dương Mẫn và anh Trung không ? -Để chắc chắn trước khi kể, Trần Hùng hỏi rõ.
- Dưỡng Mẫn ? À, tôi nhớ rồi, tôi biết !
- Hì hì, hôm nay anh Thiên nhắn em tới nhà nghỉ Campus để đón Dương Mẫn vềnhà, chị biết em thương cô ấy chưa ? Anh Thiên nói Dương Mẫn sẽ buồn khi anhTrung nói gì đó với cô ấy rồi nhân lúc đó em sẽ là điểm tựa để tấn công tráitim cô ấy. Em ngại quá, anh ấy lại bảo đón ở nhà nghỉ mới lạ, em định đi từ sớmnhưng cứ thấy hồi hộp thế nào. Em định hỏi anh ấy về chưa để em tới, nhưng saoanh ấy chưa về cơ à ?- Trần Hùng thiết nghĩ Lạc Thiên chẳng giấu vợ nêncùng cau chuyện nói luôn.
- Anh Thiên đi hơn ba tiếng rồi, thế anh chưa biết rõ việc hoán đổi của anhTrung và anh Thiên sao ?
- Việc gì cơ ? Em đến đón chị rồi vừa đi vừa kể cho em nhé !
*
Lạc Thiên lờ mờ nhận thấy ánh đèn phòng, anh vừa thi*p đi một lúc thì phải. Lyrượu vang nhẹ có chất gì đó khiến anh mệt mỏi, uể oải. Có lẽ nhờ ly café đặc từchiều tối kéo lại giúp anh tỉnh ngủ hơn. Tiếng thút thít đâu đó quanh đây, chợtanh nhận ra, chiếc áo sơ mi đã không còn trên cơ thể.
Dương Mẫn bước ra, cô mặc duy nhất chiếc áo của Lạc Thiên, để cổ phanh, tóc làmrối và trang điểm nhoen nhoét, đặt mình xuống giường, cô than vãn:
- Anh Trung, em có lỗi với anh nhiều lắm. Bác Trương ép em chuốc rượu và làmanh mất kiểm soát, bắt anh phải chịu trách nhiệm vì đêm nay nhưng em không thể.Em biết anh không thương em, như thế là quá đáng với anh. Em chỉ có thể cầu xinbác và được chỉ cho cách này,... Em không muốn thế đâu nhưng không còn cách nàokhác...
Dương Mẫn để chiếc váy của mình xuống sàn, cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắtngủ. Người nào có thể nghĩ ra cách hèn hạ như thế này để làm dâu nhà giàu đượcchứ, cô không cần, cô chỉ thiết cuộc sống giản dị của mình thôi. Nhưng kế hoạchthì không được sửa.
- Xin anh đừng hận em nhé, nếu sau đó anh muốn gạt bỏ em ra thì em chấp nhận,vì lúc này em đang lừa dối anh đây. Anh Hùng ơi, em thương anh lắm, nhưng anhmà biết em thế này thì sẽ ra sao ?
Lạc Thiên co cơ mặt đôi chút, giọt nước nóng hổi rơi trên làn da anh, cảm giáccó ngón tay đang tháo thắt lưng mình, sự việc này khiến anh nhớ tới đêm tânhôn. Bất giác anh mở mắt giữ lấy ngón tay cô.
- Anh ! - Dương Mẫn không giấu khỏi nét hốt hoảng, bại lộ toàn bộ.
- Nói xem cô định làm gì tôi ? - Lạc Thiên trở dậy, anh xoáy vào mắt cô gái,việc mà đáng lẽ ra anh phải hay từ trước đó.
- Anh Trung, em xin lỗi, em... em... em không biết làm gì khác cả. Bác nói làchị Phi Hàm không hợp với anh, bác muốn em kết hôn, bác bắt em phải ở đây vớianh, huhuhuhu...
- Tức là chuốc cho tôi say, rồi giả vờ nằm cạnh tôi và bắt tôi chịu tráchnhiệm. - Lạc Thiên thuật lại với hình dung người con gái này chính là Khả Vy.
- Em sẽ xin bác ấy, em không làm dâu nhà họ Cao đâu, coi như chúng ta chưa cóchuyện gì, em... - Dương Mẫn khóc ròng, đầu cô lắc liên hồi, bàn tay bám chặtvào anh thành khẩn.
Nhắc lại về đêm tân hôn ấy, khi mà người anh hoàn toàn không vương chút gì củaKhả Vy, không một chút gì, như lúc này, Dương Mẫn cũng mái tóc xơ xác, phấn sontèm nhem mà...
- Sẽ phải có con sau đêm nay ? - Anh không chất vấn Dương Mẫn, thay vào đó làxét hỏi kẻ thực hiện. Anh cũng biết bằng cách này không thể có chuyện em béđược.
- Không, em không hiểu nhưng anh Trung rất hiền, anh sẽ không để em bị lỡ làngphải không, bác nói với em như thế, chỉ cần nằm cùng giường thì anh phải thuộcvề em ? Hức hức... Nhưng chúng ta thuyết phục bác đi, em không muốn làm kẻ xấuxa đâu, em không muốn lấy chồng đâu... Em xin lỗi,...
Nghĩa là việc có em bé nằm ngoài trông đợi của cha mình ư, ông vừa muốn thằngcon thứ hai lấy vợ, lại đến con cả. Như cô gái này nói, ông lợi dụng trọngtrách của Lạc Trung với cái đêm định mệnh này để trói buộc anh. Và thì sẽ ly dịsau một thời gian nhất định, chia tài sản cho cô vợ một phần, khi ấy ông bònrút của họ. Khả Vy và Dương Mẫn có “sứ mệnh” là quân cờ hái tiền của ông.