Thậm chí anh cần ra ngoài để hô hấp, hệ cơ quan này ngưng trệ hoàn toàn khi côta tỏ ra thê thảm mắt lệ nhòa. Cô ta không nhìn vào màn hình kết quả từ cáithai mà dùng ngữ điệu của ánh mắt thôi miên anh. Đúng rồi, anh đã bị sự ngốcnghếch phù phiếm, đi giữa ban ngày với đôi mắt đeo lớp kính đen xì. Cả tin gieomình vào thế giới mê muội, bất kì tưởng tượng nào cũng cho rằng hiện thực. Đếnkhi nào điểm dừng kết thúc, sự thật phơi bày, điều anh lo sợ nhất là vĩnh viễncô ta lừa dối anh.
Nhưng Khả Vy là thế ư ? Anh khờ hay cô thụ động, chẳng thể là cả hai nguyênnhân được đâu nhỉ. Dựa vào bờ môi ấy anh tin rằng… có được cô… và cũng chưa đủcuồng yêu để cao thượng, để dùng tình yêu đấu tranh những gì nghe và nhìn thấy.Vẫn là nhưng, anh không muốn gắn kết cùng ai khác ngoài người vợ này nữa.
Cuối cùng anh đã làm được, dập tắt nhỏ nhen. Dù nghĩ rất nhiều về mặt khôngtích cực của quan hệ gia đình mình, anh lại làm chủ được lời nói và hành độngnhanh chóng bởi lí trí một thằng đàn ông đã bị chữ tình bác bỏ. Tuy nhiên mộtkhi có ý nghi ngờ thì anh đã lung lay rồi.
Cửa phòng mở ra, anh bước vào. Khả Vy dựng người trên giường vuốt tóc cho đỡrối. Bà quản gia trầm tư và bác sĩ nhấn phím Enter. Bức ảnh thai nhi được đưara kèm thông tin về tuần tuổi. Không tới số 8.
Con số 8 thực ra chính là số 0 buộc thắt nút ở giữa, nếu là 8, anh đúng là kẻrỗng tuếch bị Ϧóþ méo. Anh thở phào nhẹ nhõm, siết lấy Khả Vy bằng tất cả.
Mặc dầu trước mặt còn có bà quản gia và nữ bác sĩ cũng không là vấn đề cho sựgiải phóng này. Gói gọn cô bằng vòng tay âu yếm, anh gục trên bờ vai cô, nhấnchìm những đợt sóng dội từ sâu thẳm. Tâm hồn anh lại được trải phẳng bên cô.Pha lẫn ân hận là niềm vui khôn xiết, anh tìm mọi cách bù đắp về sự đánh giáphiếm diện bằng quyến luyến ấp ôm.
Khả Vy không thể đẩy anh ra khỏi, mối xúc cảm làm tan chảy vỏ ốc bám hữu quanhmình. Cô đưa tay lên bản lưng to lớn, khao khát đón nhận toàn bộ yêu thương mặcnhiên để trái tim dừng lại giây lát để cùng hòa chung nhịp đập. Cầu vai anhthấm nước, những phân tử lung linh ánh hào quang.
- Anh… xin lỗi!
Thật may là cô không hiểu anh xin lỗi vì lí do gì. Cô chỉ cảm nhận những âmthanh có sức công phá con người anh, rằng từng qua địa ngục mới mấp máy lênlời. Và nếu kể cả cô phát hiện đã bị chồng nghĩ oan, phụ thuộc vào máy móc ướclượng thời gian mang bầu thì cô cũng không có quyền lên tiếng.
Họ biết mình đã yêu và cũng biết thật khó để thuộc về nhau.
*
Lạc Thiên nắm chặt bàn tay Khả Vy dù vẫn đang lái xe. Những cái nhìn chan chứasưởi ấm cơn bão lòng, xin thời gian cứ mãi dừng nơi đây. Bà quản gia ngồi hàngghế sau, bà trở nên không trung thành với nhiệm vụ tựa bao giờ.
Lạc Thiên đỗ xe ngay trước cổng, vừa khi đặt giày xuống một người thanh niênmặc áo phóng viên tiến lại gần, anh ta đã chờ từ khá lâu, ngăn anh đừng mở cửaxe bên Khả Vy vội.
- Tôi có một số thứ muốn gửi ông xem trước, hãy liên hệ tới số điện thoại lưutrên mặt sau nếu muốn làm một giao dịch ! - Anh chàng đó chỉnh thấp mũ lưỡichai hơn, cười hiểm và nói một câu cuối trước khi bước đi - Nhớ là chỉ mình ôngxem thôi đấy !
Anh ta trân trọng xưng hô với Lạc Thiên như vậy chứng tỏ việc lần này sẽ thuđược một món hời lớn đây. Lạc Thiên nhìn xuống phong thư nheo mày, anh đi vòngđầu xe mở cửa cho quản gia và Khả Vy.
- Chuyện công việc em à ! - Cô không hỏi nhưng anh đã lên tiếng.
Chiếc lá vàng từ trên cao rơi ngang qua đoạn thẳng nối hai người.
Đó là phong thư chứa những bức ảnh của Khả Vy, Lạc Trung và Vũ Gia Minh kèm“chú thích”.