Đôi mắt tên Tú nảy lửa như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, rõ là anh cao ráovà trông dáng vẻ khỏe mạnh hơn nhưng chẳng ai biết được dân đen máu liều thếnào đâu. Hắn đứng phải kiễng lên đôi chút mà chỏm tóc vẫn không tới mắt của LạcThiên.
Người lịch sự vs dân chợ 乃úa.
- Thế nào? Mày xin lỗi anh nhanh! Còn nữa, chân anh mày bỏng rát lắm rồi đây! -Vuốt mái tóc một cách cầu kì, tên này ra giọng ăn vạ.
Người xung quanh đã bu xúm xịt, họ tò mò không biết có chuyện gì xảy ra. Hiểnnhiên thứ họ thấy là một vụ tranh chấp của hai gã, chiếm lợi phẩm hay cội nguồnrắc rối hẳn phải từ cô gái kia mà ra. Mùi cháo thơm ngon vẫn len lỏi trong từnghơi thở.
Tú bẻ tay kêu răng rắng, hắn đang lên ngân. Một mặt còn các anh em chiến hữuxung quanh thì lo gì. Khả Vy thấy vậy không thể lặng im mãi:
- Thành thật xin lỗi anh,...chồng em không giỏi giao tiếp, - cô không biết nóinhư thế có nên hay không nhưng chưa tìm được từ nào ám chỉ mối quan hệ của haingười thỏa đáng thay thế - em xin thay mặt anh ấy đứng ra xin lỗi. Anh có cầnphải đến bệnh viện kiểm tra không? Hay là thế này, để em
chạy ra hiệu thuốc mua cho anh...
- Làm sao phải thế? Đưa tiền cho hắn rồi còn gì? - Lạc Thiên chẳng thấy mìnhsai, với những loại người không hiểu lễ nghĩa thì việc gì phải lời ong tiếngmật. Hơn nữa ánh mắt ti tiện của hắn ta dừng lại nơi Khả Vy thật bỉ ổi.
- Đấy, người đẹp thấy không, cái tên này quả thực là bất trị, mày nghĩ mày đẹpzai mà có quyền à?
- Ngươi ... - Tay Lạc Thiên hình thành nắm đấm.
- Anh yên đi! ...Anh gì à, chồng em là thế đấy, mong anh tha cho,... Bỏng nhẹchỉ cần ngâm nước mát một lát! - Đá lông nheo, Khả Vy dùng chiêu mỹ nhân kế.
- Nể người đẹp lắm đấy nhé! Cái thằng chồng kiểu này bỏ quách đi em ạ, đi theoanh đây này! Anh nuôi!
- Mày thì nuôi được ai, có mà vỗ béo mấy con lợn ỉn ụt ịt ấy! - Lạc Thiên khóchịu, tại sao cô ta cứ phải bênh vực bọn hạ lưu này chứ. Cùng lắm gọi công an khuvực giải quyết là êm xuôi, chuyện bé lại còn thích xé ra to.
- Mày thích cái giề? Thích bị tạt axit vào mặt hay là bị ăn tát con dao lam! -Hoàn cảnh xảy ra cho thấy, nếu bạn là một anh chàng đẹp trai khi ra đường hãybiết chú ý tới lời ăn tiếng nói, hành vi cử chỉ, đừng để bọn xí trai chúngghét. - Anh ngậm miệng vào! Im một chút không sợ người ta nghĩ mình câm đâu! -Khả Vy chặn họng Lạc Thiên, đối với những tên nhỏ nhen, ích kỉ như thằng ngườiđối diện thì tốt nhất nên rót ngọt vào tai hắn, không thì sinh sự đổ máu chẳngai ngờ, cô quay sang cười giả lả - Anh gì à, coi như nể mặt em đi, em nhận lỗihết mà!!!!!
- ... - Lạc Thiên vì bị chống chế bởi cái véo tay của cô nên không nói, thôithì vì chữ khinh nên chẳng tốn nước bọt mà tiếp chuyện chúng.
- He he he he - nụ cười đặc trưng của con dê núi - mọi người thấy không, thằngcha này rõ là sợ vợ! Bị vợ quạt một tiếng mà đã im de, em trai à thế thì làm ănđược gì nữa!!! He he he he!!!!!
Lần này thì nhục nhã dâng tới tận núi, Lạc Thiên không thể nhẫ thêm. Thế nhưngcô gái bên cạnh lại ghì chặt móng tay vào làn da của anh, đau nhức.
- Anh cho qua một lần này đi, không thì còn lâu mới về được! - Khả Vy thủ thỉ.Sắc mặt anh hơi tái, một phần vì đau, một phần vì nhịn.
- Coi cái mặt nó méo xẹo kìa! Người đẹp à, em có chiêu gì mà chồng em lại nhátcáy thế, cứ thích núp sau váy vợ. Chẳng như vợ anh, nó ngoan lắm!
- Hì hì, thôi làm hòa anh nhé! Em có chút việc nên phải về ngay, hôm nào gặplại chúng ta hàn huyên một buổi nữa!