Vợ ơi là vợ! - Chương 155

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Sáng sớm, Khả Vy lặp lại công việc ngày hôm qua. Công việc làm dâu nhà họCao đã biến cô lười nhác và phụ thuộc, chẳng bao giờ lo tới miếng ăn của banthân. Cô dối trá với Lạc Thiên quá nhiều rồi, không muốn lừa gạt thêm bất cứđiều gì nữa, cô tình nguyện gắn kết và không công nhận đó là việc trả côngthông thường, đó là về tình cảm dành cho anh. Còn việc đứng trong ngôi nhà nàyngoài những việc hằng ngày, cô kiêm thêm lau dọn cọ rửa bồn cầu, cửa kính, chămsóc cỏ cây, tự cô hạ mình vào những nhiệm vụ mà bà bầu không nên làm. Như thếmới khiến lòng thanh thản phần nào.
- Cô định để cậu chủ trông thấy mà mắng miếc tôi à ? Đứng dậy và đi nghỉ mau !- Bà quản gia giật cây chổi từ cô, quẹt qua lại sân sau.
- Bác làm ơn cho cháu làm đi, cháu thấy thoải mái hơn khi được làm những việcnày, cháu luôn tránh giờ anh Thiên xuất hiện, anh ấy không biết được đâu.
Không được sự đồng ý từ bà, cô đành đi vào nhà kho khuân dọn đồ. Để đôi taycàng bận rộn đầu óc sẽ bớt nghĩ tới Lạc Thiên hơn. Khi áng chừng thời gian LạcThiên tỉnh giấc, đâu lại vào đấy, nét hồng hào phủ lên khuôn mặt cô, lại lànhững gian dối.
Vừa xuống tầng, Lạc Thiên đã hỏi chuyện, tạo dựng lại những gần gũi:
- Em và bác ngủ ngon chứ ?
- Dạ ! - Cô vẫn xắp bát mà không đoái hoài nhìn.
- Cài giùm anh tay áo ! - Lạc Thiên không cho cô từ chối, anh chìa tay trướcmặt, vì hành động này mà anh chấp nhận mặc áo dài tay khi trời nóng.
Khả Vy lau tay vào khăn rồi gài cổ tay giúp, cô thèm được chỉnh trang, thắt càvạt cho anh nhiều lắm nhưng khó quá anh à. Ly nước của cô còn lại quá ít, nếucô cứ uống cho thỏa cơn khát thì nó sẽ mau chóng cạn khô, chỉ còn cách nhấmnháp từng chút từng chút một qua ngày.
Tới bữa ăn, Lạc Thiên vẫn kiên trì gợi chuyện, anh hướng về cô bằng mọi nỗ lực.
- Có lớp học dành cho mẹ và bé khai giảng trong ngày, chiều nay anh tranh thủrẽ qua nhà đưa em đi nhé ! Vy Vy ! - Anh níu lại bằngcách gọi tên, xin đừng lẩntránh ánh mắt tha thiết này.
Khả Vy ngước lên sau bao phút cắm mặt vào bát cơm, cô tổng thể nhìn về phíatrước, anh ngồi đấy, đồng tử lấp lánh ánh ngàn tinh khôi, chẳng thể nắm bắttừng đường nét trên khuôn mặt.
- Hay bác đi cùng cô ấy nhé, tôi để lại địa chỉ và gọi sẵn xe ! - giảm đều mứchy vọng trong câu nói.
Bà quản gia gật đầu đồng thuận nhưng Khả Vy từ chối:
- Thôi anh ạ, em muốn nghỉ ngơi !
- Vậy à, thế thì tối chúng ta ra ngoài thư dãn chút nhé, anh muốn đi chọn vàichiếc đĩa nhạc giao hưởng cho con - Thêm lần quyết tâm nữa.
- Không, em nghe qua mạng cũng được. Tối anh về mệt, ở nhà hay hơn !
Khả Vy uống nước kết thúc bữa ăn. Bà quản gia có phần tiếc thay, còn Lạc Thiên,anh đi làm với tâm trạng thất vọng vô cùng.
*
- Mày làm tao mất thể diện quá đấy con ạ ! - Ông Vũ đập mạnh xuống bàn kèm tờbáo nhàu nhĩ, tay còn lại chỉ thẳng vào cậu con trai ngoái ngủ trên ghế sofa.
Gia Minh ngáp thành tiếng, vươn vai ngồi dậy:
- Mấy hôm tôi mới về nhà, bố đón tiếp bằng cách này ư ?
- Mày mở mắt mà đọc mấy chữ này đi ! Mày cẩn thận không tao phá sập mấy cái vũtrường cặn bã đấy ! Mày muốn ngồi bóc lịch rồi mới định về đầu quân cho cái nhànày hả ?
Gia Minh ngao ngán liếc nhìn tờ báo. Ông già lại định gài mấy vụ thuốc phiệnvào chốn làm ăn của anh, vô ích, chi tốn tiền bưng bít lũ cảnh sát và mất mấyhôm uống nước chè thay rượu.
Ngay trang đầu bài báo anh giật mình khi thấy ảnh của mình, Phi Hàm và LạcTrung từ vũ trường đi ra, với tiêu đề được chọn phông chữ lớn : “Dụ dỗ bạnvào tròng”. Khuôn mặt của cả ba và địa chỉ đều được làm mờ nhưng không khóđể nhận ra. Anh đọc một mạch, không bỏ xót một chữ. Bài báo phân tích về tìnhbạn giữa ông chủ của hộp đêm và chàng thiếu gia giàu có, cô gái đi bên cạnhchính là món hàng được kẻ chủ mưu - tức là anh, đem bán chác để đổi lấy tiền.
Nực cười, hôm ấy Lạc Trung đưa Phi Hàm tới nơi làm việc, anh ra đón tiếp bạn,cầm theo cái bọc bìa xi măng có vài cây thảo dược ngâm rượu rất tốt cho LạcTrung, bọn săn ảnh đúng là rỗi việc quá quắt. Cách đây mấy ngày đàn em thôngbáo với anh về một bài báo ám chỉ Phi Hàm và Lạc Trung, nhưng đó chỉ là báomạng lá cải, không đáng quan tâm. Vụ việc này đăng tải trên giấy 乃út sẽ gâykhông ít khó khăn cho quan hệ của hai người.
- Thế nào ? Mày thích kết thân với nhà họ Cao hay lợi dụng chúng. Tao luôn chorằng mày giỏi tính toán, nhanh nhạy, linh hoạt. Thế mà bị bọn chúng xỏ mũi !
Gia Minh bị ánh mắt của ông xoáy sâu, anh vẫn lắng nghe ông:
- Rốt cuộc bài báo này nhằm răn đe thằng con trưởng nhà chúng hay phỉ báng vàodanh dự nhà ta ? Mày nghĩ xem, thằng Lạc Trung ấy chẳng bị thiệt hại gì, nhữngvụ đi cùng con gái không đàng hoàng của đàn ông đâu có thiếu, là chuyện quá tầmphào, cốt lõi chúng chỉ trích mày đấy con ạ ! Nhà họ Cao tự đăng tin rùm beng,chúng cho mình là kẻ bị bắt thó để cha con nhà này không biết được thủ phạm,nhưng làm sao qua được con mắt già đời của tao !
- Dư luận nói gì về chuyện này ? - Gia Minh không thanh minh cho Lạc Trung vìanh tin tưởng tuyệt đối vào tình bạn.
- Để ngôn luận bàn tán thì danh dự của tao mất hết ! May cho mày tao đã mua lạikịp thời tất cả số báo này, chiều nay chúng mới xuất hiện trên thị trường, taoyêu cầu chúng hủy ngay lập tức ! Từ giờ tao cấm mày giao du với Lạc Trung.
Vũ Gia Minh đi tới quán bar, anh gọi Phi Hàm lại và cho cô nghỉ hát một tuần màkhông nói lí do.
Nói về ông Vũ, cuộc hẹn với ông Trịnh lúc 12h trong một nhà hàng nằm tít sâutrong con hẻm nhỏ làm ông phải đi bộ một đoạn mới vào được.
- Đã bao giờ ông từng nghĩ chúng ta sẽ đặt dấu nhân đè lên Trường Tồn chưa ? -Ông Trịnh vẽ dấu chéo trên tấm bản đồ chiến lược của các tập đoàn lớn nhỏ trongcả nước.
Ông Vũ không do dự điền thêm một nét xiên củng cố hợp tác. Dấu X được hìnhthành.
*
Lạc Thiên không mấy tập trung vào công việc. Phòng thiết kế đưa ra các bảnthông số cho việc quy hoạch đô thị, nãy giờ anh lật qua lật lại, không cảm thấyưng ý, gập tài liệu lại, anh xem xét qua loa bản hợp đồng dự án Đại Long. Nghĩđến mảnh giấy của Khả Vy, anh không biết nên thương cô hay giận cô nữa.
“I’m apologize you”
Phần vì cô không dám viết “Em xin lỗi” chăng vì bà quản gia, cô sợ bà đọc vàhiểu nội tình của mình nơi con 乃úp bê. Cô vợ ngốc của anh đã không chịu họchành ngoại ngữ cẩn thận, phải chăng vì thân phận nhỏ bé mà cô giữ khoảng cáchvới anh xa vời vợi. Hình dung cô lượt ngón tay tra từng lời xin lỗi trong quyểntừ điển mà anh xót xa vô cùng. Cô chẳng biết Apologize không đứng sau động từ“to be”, giống như anh chẳng thể biết mặc định của từ Khả Vy không đi cùng vớiLạc Thiên. Cái tên mà cô đã viết trong giấy kết hôn, Triệu Khả Vi, đổi dàithành ngắn, thì ra trên giấy tờ anh kết hôn với một người con gái vô thực.
Nếu bên Ủy Ban không đề nghị vợ chồng anh tới sửa lại, anh sẽ chẳng thể biết sựthật ấy. Sửa để làm chi khi không phải là vô ý, một cái tên đâu thể ràng buộcđược cả đời người, Khả Vy, em ác lắm.
Vậy còn đứa trẻ thì sao, nếu như không thiết anh, cô mang nặng đẻ đau cốt nhụccủa kẻ bị hắt hủi này để được gì ? Anh đã cho cô sự lựa chọn rồi mà, hay anh làkẻ ngoài cuộc đây ?
Cô dối anh, nhưng lại chân thật với tình cảm gửi vào hàng chữ xin lỗi ấy. Anh đauđầu quá, đau tới độ muốn nổ tung khi nghĩ đến cái từ “lừa dối” mà chính cô nóira chỉ khi điện thoại cho Triệu Đông Kỳ.
Hai từ ngữ ấy quay mòng mòng, lấn át và Ϧóþ nát con tim anh. Anh thực sự rấtcần kiểm chứng, mọi trò ngu xuẩn anh bày ra sau đêm tân hôn thật nực cười, ôi,anh đang chao đảo, mất dần lòng tin nơi cô rồi. Không được, Khả Vy là cô gáithật thà, cô cả gan che mắt người ta làm sao được chứ. Chắc anh đang nghĩ đếnđiều hoang đường rồi, bé dê con là của anh mà.
Không, có, không, có,... không, không !
Anh cần một liều thuốc cho trái tim, cần lời xoa dịu từ tận đáy lòng cô, chứkhông phải những phủ nhận hay biện minh lấp liếm. Cô càng ngày càng lạnh nhạt,càng muốn cách xa anh, vì sao ư, chỉ vì anh vô tình nghe được cuộc điện thoạicủa hai người, hay vì cô chán ngấy anh rồi.
Lạc Thiên gục xuống bàn một lát, cho đến khi Tuấn Kiệt cùng Vũ Gia Minh tới.
- Dự án Đại Long tính từ ngày khởi công đến nay đã bước vào giai đoạn chính,cần nguồn vốn rót vào tương đối lớn. Bên Countdown vẫn chưa giải quyết đượckhủng hoảng tài chính. Tôi đã cử thẩm định viên tín dụng tới kiểm tra khả năngchi trả tương lai của họ, đội ngũ nhân viên đó đưa ra con số 70% có thể. Khôngnhiều nhưng dựa vào các giai đoạn hợp tác song phương, tôi thiết nghĩ TrườngTồn sẽ hỗ trợ họ - Lạc Thiên lên tiếng trong buổi họp kín.
- Tôi đồng ý ! - Vũ Gia Minh gật đầu luôn. Người bạn giám đốc bên Countdown đóvừa chốn trạy cảnh sát, lại còn gánh vác việc công ty, luôn phải thúc trực điệnthoại từ xa để trả lời các câu hỏi của đối tác, giúp được bạn điều gì hay điềuấy. Có một điều, ông Vũ rất lạ, vừa rồi cấm đoán anh dừng quan hệ với LạcTrung, lại yêu cầu đi họp, ông ta là người đặt lợi ích công ty mình lên trước,lại cho phép anh hỗ trợ tài chính bên Countdown. Anh cũng không rành về việcnày nên đi theo Tuấn Kiệt và mặc hai người kia thao thao.
- Việc này rất quan trọng đấy Vũ Gia Minh, chúng ta cần bỏ ra số tiền khủng lồ,buộc phải huy động vốn từ các ngân hàng, lãi suất cao, công ty của nhà tôi vàanh chưa đủ lớn như Trường Tồn - Tuấn Kiệt phát biểu.
- Chậc, nghe Lạc Thiên nói thì bên họ Dương kia cần tương trợ, tôi theo anh ta,không do dự ! - Vũ Gia Minh lướt qua xấp tài liệu.
- Nhà họ Trịnh cũng đóng góp một phần nhỏ vào công cuộc xây dựng Đại Long, chỉcó mỗi hai bác Trịnh và Nhược Lam điều hành nên Lạc Thiên tôi gánh vác giúp họchuyện này, tôi cũng đề xuất đến việc góp vốn và được bác ủng hộ.
- Lạc Thiên, cậu đã chín chắn chưa, tôi vẫn nghĩ nên cân nhắc ! - Tuấn Kiệtnhìn thấu sự mệt mỏi trong đôi mắt Lạc Thiên, anh dường như chỉ muốn làm choxong chuyện.
- Lăn tăn cái gì chứ ! Công ty người ta to như con voi làm sao nói sụp là lậtngửa được ! - Vũ Gia Minh nhất nhất muốn ủng hộ.
- Cái cậu này, quan trọng lắm đấy chứ, cậu phụ trách bên thi công, tôi làm phầnquản lí công nhân lao động, còn Lạc Thiên cấp vốn, gánh như vậy nặng lắm, chẳngmay có chuyện gì thì đi tù như chơi ! - Tuấn Kiệt thừa biết tính khí ham giúpngười của Gia Minh, đó là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm, cần dùng đúng lúc.
- Đặt mình là giám đốc của Countdown, tôi sẽ được củng cố niềm tin và sức mạnhnhờ những thiện chí này,... tôi quyết định rồi - Lạc Thiên đặt 乃út kí nhữngmười trang điều khoản, anh muốn đặt mình vào suy nghĩ người khác để hiểu họ cầngì mà nên-hay-không-nên-làm-phiền họ.
Tuấn Kiệt cũng đành theo, cùng Gia Minh kí bản hợp đồng về đúng nội dung bênmình phụ trách.
- Nhìn cậu cứ thiếu sinh khí thế nào ấy, chị dâu vẫn giữ gìn sức khỏe chứ ? BéCao Lạc Ba Chấm chắc cũng lộ trên bụng mẹ rồi nhỉ ?
- Ừ, cô ấy vẫn khỏe, bé con phát triển nhanh lắm, ngày nào tôi cũng để cô ấycân, được 52 cân rồi đấy ! - thế nhưng chỉ cần có người nhắc tới gia đình nhỏcủa mình, anh không thể ngừng nhen nhóm, vớt vát tình yêu.
- Có 52 cân mà cũng khoe, xem cậu này, từ ngày lấy vợ chỉ thấy cắm đầu ở nhà.Cố mà bồi bổ cho bà bầu đến tháng cuối phải 70 cân con mới bụ bẫm. Ha ha ! -Tuấn Kiệt phá lên cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc